The Soda Pop
Ác Điêu

Ác Điêu

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 322534

Bình chọn: 8.00/10/253 lượt.

hay thế hắn mới được", Phụng Thao Thiên châm biếm.

"Ngươi là đồ tiểu nhân âm hiểm, luôn lén lút hành sự, không dám cùng Ngọc Hoàng quang minh chính đại đối kháng"

"Quang minh chính đại? Ai nói ta không dám? Là hắn không dám đối mặt ta đi?

Theo trước kia hắn chỉ biết lực lượng của ta so với hắn mạnh hơn cho nên hắn luôn tránh sau Tứ Thần quan, nhờ các ngươi để đối phó ta. Nhưng

chuyện này sẽ không tái diễn, bởi vì đến thời điểm quyết chiến, ta sẽ

cùng hắn tính toán nợ nần", hắn lạnh lùng thốt.

"Thời khắc quyết chiến", nàng rùng mình.

"Đúng vậy, thù hận giữa hai huynh đệ ta cũng phải đến lúc chấm dứt"

"Pháp lực của ngươi đã bị trí nhớ che lại, ngươi cho là mình có phần thắng sao?, nàng châm chọc.

Hắn nhìn chằm chằm nàng, đột nhiên tà khí nở nụ cười.

"Pháp lực của ta có thể sánh với ngươi còn lớn hơn, Võ Khúc đại nhân, huống

hồ trừ bỏ dùng pháp lực đối khác, ngươi cho rằng ta không còn biện pháp

nào khác sao?"

"Cái gì?" Nàng bị nụ cười của hắn làm cho rung lên.

"Không cần bao lâu, ngươi sẽ tận mắt chứng kiến trò hay, bất quá hiện tại

chúng ta hãy đi nghe ca kịch đi", hắn quyết định làm một chuyện gì đó có thể làm cho hắn vui vẻ một chút.

"Ca kịch? Đó là cái gì?" Nàng ninh mi khó hiểu.

"Xiếc khỉ của phàm nhân", hắn cười miệt thị, nhìn chằm chằm âu phục của nàng, lại nói " nhưng trước hết ngươi hãu chỉnh đốn lại trang phục của mình

đi"

Nói xong, hắn hướng trên người nàng vung lên, một cỗ lực đạo nháy mắt bao phủ toàn thân nàng, làm cho quần áo trên người nàng vốn bị xé rách lại phục hồi nguyên trạng trong nháy mắt.

Nàng hoảng sợ trố mắt, này....Đây không phải là năng lực mà một chỉ điêu có thể có được.

"Đi thôi, ta mang ngươi đi thể nghiệm một chút cuộc sống của thường nhân,

ta cam đoan ngươi sẽ bội phục những sáng tạo của bọn họ để tăng thêm lạc thú trong cuộc sống", hắn nắm cổ tay nàng, lôi nàng đi ra ngoài.

Ánh sáng chói chang ngoài phòng làm nàng nheo hai mắt lại, vốn luôn có mặt

nạ bao phủ nên nàng không thích ứng được với độ sáng như vậy, cảm giác

như không nhìn thấy rõ, thực không tự nhiên.

Nhưng Phụng Thao

Thiên lại thích nhìn bộ dáng của nàng ở dưới ánh mặt trời, ngũ quan

thanh tú càng thêm rõ ràng, xuất sắc, da thịt trắng nõn như bạch ngọc,

mái tóc đen sổ dài trên bộ đồ màu bạc càng tăng thêm vẻ diễm lệ.

Nữ nhân này dù là hiện tại hay về sau, chỉ có thể thuộc về hắn, hắn vĩnh viễn sẽ không để cho nàng chạy thoát.

Vĩnh viễn cũng không.

Gắt gao nắm lấy tay nàng, hắn còn chưa phát hiện hắn đối với Thủ Kiếm ngày

càng khát vọng độc chiếm mà phàm nhân chốn nhân gian gọi là tình yêu. Thủ Kiếm quả thực không thể lý giải, Phụng Thao Thiên mang theo nàng đáp máy bay tư nhân của hắn hơn mười mấy tiếng đến Ý cũng chỉ để nghe cái

mà hắn nói là xiếc khỉ phàm nhân thôi sao?

Trên vũ đài giọng ca

du dương trầm bổng, cảnh trí hoa lệ...dù nàng không hiểu bọn họ đang

diễn cái gì nhưng cũng không thể tán thưởng kiểu giải trí của phàm nhân.

Đương nhiên, còn có bọn họ cố gắng truy đuổi hư vinh.

Hư vinh, là chỉ bọn họ cố ý học đòi văn vẻ để biểu hiện địa vị, điểm này

thì tiên giới với phàm nhân là giống nhau, chỉ khác là ở tiên giới các

thần tiên lấy pháp lực để phân chia cấp bậc mà phàm nhân dùng tiền tài

để phân chia thứ tự cao thấp.

Ở thế gian, người có tiền chính là bá chủ.

Phụng Thao Thiên chính là ví dụ tốt nhất.

Chỉ điêu này ở Nhân Gian Giới hoành hành, đánh đâu thắng đó, không gì cản

nổi, dùng tài phú khổng lồ của hắn để khuất phục mọi người. Bởi vậy

không ai dám chậm trễ sơ suất, mỗi người đều kính cẩn cung cấp cho hắn

những dịch vụ hoàn mỹ nhất, cao cấp nhất lại phục vụ tối đa.



hắn, tựa hồ như cố ý phô bày tài phú và năng lực của hắn với nàng, nghe

xong ca kịch, hắn lại đưa nàng đáp máy bay đến một nhà hàng danh tiếng

thế giới nằm bên hồ để dùng bữa, sau đó nghỉ đêm trong một lâu đài xa

hoa.

Hôm sau, khi nàng còn đang mệt mỏi, hắn lại lôi nàng đến

các cửa hàng lớn, mua cho nàng một đống lớn các trang phục đắt tiền cùng kim cương, quà tặng...

Ngày thứ ba, bọn họ lại đáp máy bay tư nhân của hắn đi Hong Kong, sau đó thì sang Ma Cao đánh bài.

Nàng bị bắt mặc bộ lễ phục màu đen, đeo sợ dây chuyền kim cương do hắn tặng, trang phục cho rằng sẽ giúp hắn may mắn ở sòng bạc.

Trong sòng

bạc rất huyên náo, ồn ào, đông đảo người lui tới nhưng Phụng Thao Thiên

lại bất đồng với những người khác, dáng người cân đối, thần thái quý

phái cho dù bị rủa hình vẫn không làm mất đi khí thế vương giả của hắn.

Đưa mắt nhìn quanh, hắn vẫn là tiêu điểm chú ý của mọi người, tuy rằng

không muốn nhưng nàng không thể không thừa nhận hắn thật có sức hấp dẫn

đối với người khác.

Ngồi trong gian khách quý một lúc, hắn bắt đầu thấy buồn chán liền kéo tay nàng đến một bàn quay roulet

"Ngươi cũng chơi thử đi, xem ngươi muốn chọn số nào?"

"Ta không cần." Nàng đối với những trò chơi nhàm chán của phàm nhân luôn cảm thấy không hứng thú.

"Chơi một chút đi, rất vui, rất ý tứ"

"Có ý tứ gì? Đây chẳng qua là một trò lãng phí thời gian lại không có phần

t