A Nam

A Nam

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 325342

Bình chọn: 9.00/10/534 lượt.

ng nhớ

bao giờ.

Lý Vân Sùng gọi đến lúc Thành Vân đang tăng ca, ông

không nhịn được nói cô: “Em làm việc quá cảm tính, hứng lên là không chú ý đến hậu quả!”

Thành Vân chẳng ừ hử gì, thuận miệng nói xin lỗi rồi lại làm tiếp.

Công việc trong tay không ít, Thành Vân cảm thấy khả năng hoàn thành

trước kỳ nghỉ tết là quá thấp. Sau khi tăng ca xong, Thành Vân rời khỏi

công ty, trời đã tối mịt.

Cô chào hỏi bảo vệ trực ban, chuẩn bị về nhà. Bởi vì tránh được giờ cao điểm, Thành Vân lái xe khá thuận lợi, tuy không phải cả đường đều thông suốt nhưng ít ra không bị kẹt xe đáng kể.

Trên đường sáng rỡ, hai bên giăng đầy đèn lồng. Ánh đèn mờ nhạt chiếu vào đống tuyết đọng bên dưới. Ngã tư hơi đông đúc, Thành Vân lựa thời cơ rẽ vào một lối nhỏ.

Thành Vân rất quen thuộc với

đoạn đường giao thông này, cô biết từng con hẻm nhỏ, ngay cả trên đường

có bao nhiêu tiệm trà sữa cô cũng biết rõ. Cô rất thích con đường này,

nó khiến cô nhớ đến cảnh tượng chạy chơi trên đường quê ngày còn tấm bé. Có điều con đường kia ở quê cô là con phố mua sắm sầm uất, nhưng ở Bắc

Kinh lại chỉ là một con ngõ nhỏ chẳng ai lui tới.

Thành Vân

nhìn ra ngoài cửa sổ, nghĩ xem có nên dừng lại mua chút thức ăn mang về

nhà không. Đang lúc cô suy nghĩ, khóe mắt bỗng nhác thấy gì đó. Trong

tích tắc Thành Vân gần như là bị điện giật, đầu óc còn chưa suy nghĩ thì chân đã đạp lên thắng xe.

May mà tốc độ xe chạy không nhanh.

May mà phía sau không có xe. Dù là như vậy nhưng người đi đường vẫn tỏ

vẻ bất mãn với kiểu thắng xe đột ngột như thế. Họ đi ngang qua xe oán

trách vài câu, nhưng Thành Vân không nghe thấy.

Cô nhìn ra bên

ngoài, bên kia đường cách đó không xa có một chiếc xe máy cũ đang dừng.

Trên xe ngồi một người, người đó chân dài, một chân chống xuống đất, một chân để trên bàn đạp. Hai tay người đó bỏ vào túi áo, giống như đang

đợi ai.

Bởi vì là ban đêm, sắc trời tối mịt, Thành Vân không

thể nhìn rõ được gì. Cô nhấn cửa sổ xe xuống, không có lớp cửa kính tối

màu, gió lạnh liền lùa vào, Thành Vân nheo mắt lại nhìn.

Một

người phụ nữ trung niên nhanh chóng đi ra khỏi tiệm tạp hóa bên cạnh,

trong tay còn cầm chiếc túi nylon. Sau khi chị ta đi ra ngoài thì đến

thẳng chỗ xe máy, cất bước leo lên xe. Gã lái xe đạp máy, rồi quay xe

chạy đi.

Thành Vân không nói lời nào liền lái xe hơi chạy

theo. Trong con hẻm nhỏ, xe máy cũng không chạy nhanh, Thành Vân giữ

vững khoảng cách năm mươi mét với chiếc xe máy. Thật ra thì chạy theo ở

khoảng cách này cũng xem như là trắng trợn rồi. Nhưng gã lái xe máy

dường như chẳng hề nhận ra, chỉ chăm chú tìm phương hướng.

Vừa rẽ vào khúc quanh, xe máy dừng tại giao lộ. Người phụ nữ trung niên bước xuống xe, lấy tiền trong giỏ ra.

Thành Vân cũng xuống xe theo.

Gã lái xe thu tiền xong liền bỏ vào túi quần sau, vừa định đi thì Thành Vân đã kêu lên:

“Này!”

Gã lái xe dường như không nghe thấy, xe nổ máy, rẽ vào một hẻm nhỏ

khác. Lòng Thành Vân dâng lên một ngọn lửa vô danh, chạy đuổi theo phía

sau. Ngõ hẻm này càng tối hơn, con đường nhỏ hẹp, hai bên không có đèn,

góc tường chất đống tuyết đen.

Thành Vân kìm nén cơn giận kêu to lên: “Chu Đông Nam!…”

Tiếng kêu này không chỉ lớn, mà nghe kỹ bên trong gần như còn có một sự tức giận.

Trong ngõ tối, gió tuyết bay bay, xe máy dừng lại. Thành Vân không

ngừng bước, chạy thẳng đến trước xe máy. Người lái xe quấn một chiếc

khăn quàng cổ, che kín cả khuôn mặt. Anh nhìn người phụ nữ trước mặt,

giơ tay lên, kéo khăn quàng cổ xuống. Trong lúc hít thở phả ra làn khói

trắng.

Lúc này anh mới nói một câu như đáp lại: “Hả?”

Thành Vân nhìn anh kéo khăn quàng cổ xuống, lộ ra khuôn mặt ngăm đen,

mắt cô trợn trừng như sắp rớt ra ngoài. Cô lại cất tiếng, âm thanh cũng

run lên:

“Anh làm gì?”

Chu Đông Nam không hiểu cho lắm: “Làm gì là sao?”

Thành Vân chỉ vào anh: “Rốt cuộc anh muốn làm gì?”

Vẻ mặt Chu Đông Nam mờ mịt: “Gì hả?”

Thành Vân bỗng quay đầu đi, rồi quay trở lại, hít sâu vào một hơi, gằn giọng nói: “Anh đến Bắc Kinh khi nào?”

“À.” – Chu Đông Nam tháo bao tay ra, gãi gãi mặt – “Vừa đến thôi.”

Thành Vân không muốn truy cứu lời anh nói là thật hay giả, lại hỏi: “Anh đến Bắc Kinh làm gì?”

“Giao đồ cho người ta.”

Thành Vân cười khẩy một tiếng: “Anh lại làm chuyển phát nhanh nữa hả.”

Chu Đông Nam không trả lời. Thành Vân chống tay lên eo, nhất thời trong đầu rối loạn không biết nên nói gì. Ngược lại Chu Đông Nam cất lời

trước:

“Không lạnh sao?”

“Gì hả?”

Chu Đông Nam nhìn cô rồi hất hất cằm: “Em mặc ít như vậy không lạnh sao?”

Thành Vân cúi đầu, lúc này mới phát hiện ra ngay cả áo khoác cô cũng

không mặc liền chạy thẳng xuống xe đuổi theo. Thần kỳ là hiện tại cô

hoàn toàn không lạnh, chẳng những không lạnh mà quả thật cô nóng đến mức như muốn bốc lửa.

“… Bắc Kinh lạnh quá!”

Chu Đông Nam khẽ thì thầm một câu rồi mang bao tay lại.

Thành Vân nén giận nói: “Anh chỉ giao đồ thôi à?”

Chu Đông Nam nhìn sang chỗ khác, hàm hồ ừ một tiếng.

“Giao xong rồi trở về hả?”

Khăn quàng quấn kín cổ của Chu Đông Nam, anh không trả lời.

“Tôi mặc kệ anh


Duck hunt