XtGem Forum catalog
A Nam

A Nam

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 325354

Bình chọn: 9.5.00/10/535 lượt.

n Sùng.

“Dì Hồng đâu?” – Thành Vân cởi áo khoác, treo lên giá.

“Về quê rồi.” – Lý Vân Sùng nói – “Đã lâu rồi dì ấy chưa về thăm nhà. Tuy không có chồng con, nhưng vẫn còn anh chị em mà.”

Thành Vân gật gật đầu, hai người đi đến phòng khách.Thành Vân ngồi

xuống uống cốc nước nóng, ấm người một chút mới nói: “Anh có gì cho em

xem?”

Lý Vân Sùng cười nói: “Ồ, đúng rồi, có cái này cho em xem đây!”

Ông đứng dậy, đến tủ lấy một chiếc túi. Có lẽ do nguyên nhân tuổi tác

cũng có lẽ do cuộc sống ngấm dần, bất kể nói chuyện hay làm việc, Lý Vân Sùng luôn từ tốn khiến người ta có cảm giác vững chắc.

Lý Vân Sùng lấy một xấp giấy tờ trong túi ra, để lên bàn, nhẹ gõ gõ ngón tay lên đó rồi nói: “Em xem thử cái này đi.”

Thành Vân đặt cốc xuống, lấy xấp giấy tờ kia đến. Khi cô nhìn thấy xấp

giấy tờ kia, theo phản xạ cô nghĩ Lý Vân Sùng định nói chuyện công ty.

Đúng lúc trước đó không lâu vừa xảy ra chút vấn đề, trong nháy mắt suy

nghĩ của cô đều xoay quanh công việc.

Cho nên khi cô lấy giấy tờ trong đó ra xem thì quả thật giật mình. Kẹo cao su vẫn còn trong miệng nhưng cô đã quên nhai.

“Anh thật sự…” – Thành Vân trợn tròn mắt – “Anh mua thật hả?”

Lý Vân Sùng cau mày, ra vẻ oán trách: “Cái gì mà anh mua thật hả? Lúc trước anh nói với em, em cho rằng anh đang nói đùa sao?”

Thành Vân im lặng cúi đầu. Trong tay cô là hai phần giấy tờ đất, có

điều không phải là ở Bắc Kinh. Hai mảnh đất này một ở Quý Châu, một ở

Vân Nam.

“Em chọn xem.” – Lý Vân Sùng nói – “Hai mảnh đất này đều do anh tìm người lựa chọn tỉ mỉ, em thích nơi nào?”

Thành Vân liếc ông một cái, nói như đùa: “Cũng tìm thầy phong thủy xem rồi hả?”

“Ôi, em đừng nói giọng vậy!” – Lý Vân Sùng nghiêm túc chỉ bảo – “Thà

tin là có chứ không thể không tin. Cầu an lòng thôi, dù sao cũng chẳng

tổn thất gì với chúng ta. Không nói đến cái này, em xem trước coi em

thích nơi nào?”

Thành Vân không nhìn mà hỏi ngược lại : “Mười năm nữa anh mới về hưu, anh gấp làm gì?”

“Em lại không nghe kỹ lời anh nói rồi.” – Lý Vân Sùng nheo mắt lại – “Anh nói rồi, anh làm đến năm mươi lăm thôi.”

Thành Vân im lặng. Lý Vân Sùng mở hai phần giấy tờ trên bàn ra, nói:

“Giấy tờ hai mảnh đất anh đều ký hết rồi, chỉ là chưa quyết định xem

muốn nơi nào thôi. Em cho anh chút ý kiến đi.”

Thành Vân nói: “Anh thích thì mua hết đi.”

“Loại nhà này không cần nhiều.” – Lý Vân Sùng nói – “Một căn là đủ rồi.”

“Vậy…” – Thành Vân cúi đầu, nghĩ ngợi chốc lát rồi khẽ nói – “Vậy thì Vân Nam đi.”

“Sao vậy? Đi Quý Châu một chuyến không thích hả?”

Thành Vân nói: “Hai nơi đều tốt.”

“Vậy sao không chọn Quý Châu?”

Thành Vân ngước mắt nhìn Lý Vân Sùng: “Em thấy tên Vân Nam hay hơn.”

Lý Vân Sùng cười. Tuổi tác ông không nhỏ, hiển nhiên trên mặt có dấu

vết năm tháng lưu lại. Mỗi khi cười khóe mắt đều hằn sâu nếp nhăn. Đó là nụ cười tích cóp qua năm tháng dài, Thành Vân đã gặp vô số lần.

Thỉnh thoảng cô cũng nhớ đến cảnh tượng lần đầu tiên gặp Lý Vân Sùng.

Quách Giai nói cô đã ở bên cạnh ông mười năm. Thật ra thì còn lâu hơn

vậy nữa. Đã mười hai năm rồi, vừa đúng một con giáp.

Năm đó Lý

Vân Sùng mới ba mươi lăm tuổi, anh tuấn và thân thiện. Đêm hôm đó ông

tựa vào cửa biệt thự nhà mình, nói với cô khi cô đang len lén đi vào khu biệt thự cao cấp để đẩy mạnh tiêu thụ bảo hiểm: “Cô là nhân viên của

ai? Trời lạnh như vậy còn mặc váy ngắn đi bán bảo hiểm?”

Khi đó ông cũng cười như vậy.

Thành Vân nhả kẹo cao su ra, uống một hớp trà: “Dì Hồng đi rồi ai chăm sóc cho anh?”

Lý Vân Sùng buồn cười nói: “Anh đâu phải đứa bé ba tuổi cần phải có bảo mẫu chăm sóc chứ!”

Thành Vân quay đầu, nhìn lướt qua căn nhà trống trải một vòng rồi nói: “Anh cũng cho đầu bếp Trương nghỉ phép rồi hả?”

“Tết Nguyên Đán mà, đầu bếp cũng phải nấu cơm cho gia đình mình chứ.”

Thành Vân đặt tách trà xuống, nói: “Mấy ngày nay em sẽ ở đây với anh.”

“Được đó. Có điều…” – Lý Vân Sùng chuyển đề tài, nhìn Thành Vân nói – “Em ở đây chưa biết là ai chăm sóc ai nữa.”

Thành Vân nhún vai một cái, không đáp lời.

Đến dịp Nguyên Đán, nhiều người bắt đầu chờ đợi kỳ nghỉ tết. Chủ đề tán gẫu trong công ty cũng từ “thành tích cuối năm” dần dần chuyển sang

“nghỉ tết dự định thế nào”. Bước vào tháng hai, vị tết càng nồng đượm,

khu căn hộ quốc tế cao cấp Thành Vân ở treo rất nhiều đèn lồng đỏ. Trời

vừa tối đã cùng nhau tỏa sáng, giống như quả táo đỏ sáng ngời trên cây.

Mỗi lần đứng dưới lầu, Thành Vân đều có thể nhanh chóng tìm được căn hộ

của mình. Bởi vì chỉ có nhà cô là từ đầu đến cuối đều trơ trụi.

Bộ phận nhân sự và bộ phận hậu cần cũng mua không ít đồ, trang trí cả

công ty từ trong ra ngoài. Lúc còn cách ba mươi tết một tuần, đã có

người bắt đầu chuẩn bị xin nghỉ phép.

Công ty rất bận, phép

cũng không dễ xin, nhưng Thành Vân vẫn cho rất nhiều người nghỉ phép.

Kết quả dẫn đến mấy lãnh đạo trong công ty đều phải tăng ca nghiêm

trọng, trong đó bao gồm cả Thành Vân. Lý Vân Sùng không hài lòng với

chuyện này lắm. Ông thường xuyên nói với Thành Vân, chỉ huy cấp dưới

phải nghiêm, bản thân cũng phải tự hạn chế, nhưng Thành Vân chẳ