
muốn có đứa con này. Chỉ là thân phận của cha đứa bé không thể nói
cho chúng ta, hoặc là cha của đứa bé này vốn là kẻ đối địch với chúng
ta, cho nên mới khiến nàng có lựa chọn như vậy.”
Suy nghĩ của Đường Thiệu Nghĩa vốn nhanh nhẹn, nghe thấy vậy trong
lòng chợt động, không nhịn được hỏi: “Ngươi nói cha đứa bé này là người
Bắc Mạc?”
A Mạch từ từ gật đầu, nói: “Sau khi từ Dự Châu trở về, ta từng cho
người cứu gia quyến Thạch tướng quân, hỏi qua chuyện của Từ Tú Nhi,
người trong Thạch phủ nói Tú Nhi sớm đã được Thạch tướng quân đưa ra
khỏi phủ, đi nơi nào cũng không biết. Sau đó ta lại gặp được Tú Nhi ở
trong núi, liền đem sự tình từ đầu đến cuối nghĩ mấy lần, đoán rằng khi ở Dự Châu nàng có thể lén vào trong phủ tướng lãnh Bắc Mạc làm mật thám.”
Đường Thiệu Nghĩa nghe xong im lặng một lúc lâu, đột nhiên ngẩng đầu hỏi A Mạch: “Giống như ngươi cùng với Thường Ngọc Thanh?”
Sau đó A Mạch hơi ngẩn ra, liền mím chặt môi lại.
Đường Thiệu Nghĩa cũng nhận thấy mình nói lỡ lời, tránh né tấm mắt
của A Mạch, lúng ta lúng túng nói: “Là ta… lỡ lời.” Nói xong liền bối
rối đứng dậy từ trên ghế, lấy cớ muốn đi tuần tra doanh trại liền đi
hướng ra ngoài lều.
A Mạch đột nhiên gọi anh ta lại: “Đại ca!”
Bước chân Đường Thiệu Nghĩa khựng lại, dừng ở trước cửa lều, lại không quay lại, im lặng một lát, hỏi: “Chuyện gì?”
A Mạch do dự một chút, đang muốn mở miệng lại nghe được Trương Sĩ
Cường từ ngoài bẩm vào: “Nguyên soái, Trương tướng quân cũng Bạch tướng
quân đều đã đến.”
A Mạch liền đem những lời ra đến bên miệng thu trở về, Đường Thiệu
Nghĩa cũng quay người lại, đi vào trong trướng ngồi xuống. A Mạch liếc
mắt nhìn Đường Thiệu Nghĩa một cái, hướng về phía bên ngoài hô lên: “Cho gọi vào đi.”
Trương Sĩ Cường vén rèm lên, Trương Sinh cùng Hắc Diện từ bên ngoài
tiến vào, sau khi chào hỏi A Mạch cùng Đường Thiệu Nghĩa xong, Hắc Diện
dứt khoát không khách khí lấy cái ghế ngồi xuống, Trương Sinh cũng lui
một bước về phía sau ngồi dưới Đường Thiệu Nghĩa.
A Mạch lại sai người đi mới Từ Tĩnh tới đây, sau đó hỏi Hắc Diện: “Đều bố trí ổn thỏa chứ?”
Hắc Diện gật đầu nói: “Chỗ lão Mạc đã giả vờ thất bại dẫn Phó Duyệt
đi về phía Nam, binh lính mới doanh hỏa súng cùng doanh hỏa pháo đều đã
đến nơi, chỉ còn chờ Chu Chí Nhẫn đến đây.”
A Mạch hài lòng gật gật đầu.
Chỉ chốc lát sau, Từ Tĩnh cũng tới, thấy mấy viên tướng quân Giang
Bắc sắp sửa tham gia quyết chiến ở Lăng Hòa đều tề tụ, không thể không
vuốt chòm râu dê cười một cái, nói giỡn: “Thời khắc chư vị lưu danh sử
sách đã tới rồi.”
Nhưng A Mạch lại nghĩ nhiều hơn một chút, trầm ngâm nói: “Chỉ sợ Chu
Chí Nhẫn quá cáo già, không chịu cùng chúng ta quyết chiến ở chỗ này.”
A Mạch lo lắng không phải hoàn toàn không có đạo lý, quân Giang Bắc
của nàng mặc dù đã thu hút mấy lộ đại quân của Chu Chí Nhẫn đến tận đây, nhưng mà Chu Chí Nhẫn không giống với Thôi Diễn lỗ mãng bộc trực, cũng
không giống Thường Ngọc Thanh chính trực hiếu chiến như vậy, sợ là có
khả năng phòng thủ mà không chiến đấu! Sách lược vẹn toàn chính là làm
cách nào để Chu Chí Nhẫn không thể không chiến!
A Mạch lo lắng hai ngày, vẫn không nghĩ ra cách nào, liền không nghĩ nữa.
Cuối tháng chín, đột nhiên toàn bộ doanh thủy quân Phụ Bình của Nam
Hạ bắt đầu lên đường, tiến về hướng Thái Hưng. Ngay sau đó, hơn mười vạn đại quân Nam Hạ đáng ra nên còn dẹp loạn ở Lĩnh Nam đột nhiên xuất hiện ở bờ Nam sông Uyển, lấy khí thế sét đánh không kịp bưng tai vượt sông
lên phía bắc, một đường vây khốn Thái Hưng, một đường khác lại lập tức
vòng qua Thái Hưng, tiến sát Dự Châu.
Tin tức rơi vào trong tay quân Giang Bắc, đám người A Mạch cùng Từ
Tĩnh sau khi khiếp sợ liền vui mừng. Đại bộ phận binh lực của Trần Khởi
đều ném vào trên chiến trường hai châu Thanh Ký, đại doanh tổng hành
dinh Chinh Nam đúng thời điểm trống rỗng, như vậy, Chu Chí Nhẫn không có thời gian dông dài cũng quân Giang Bắc, chỉ có thể lựa chọn nhanh chóng quyết chiến cùng với nó.
Quả nhiên, mấy lộ đại quân của Chu Chí Nhẫn nhanh chóng khép lại,
muốn đem quân Giang Bắc vây ở Lăng Hòa. A Mạch không cho hắn thời gian
nữa, không đợi địa quân Chu Chí Nhãn vây kín liền khai chiến cùng với
nó, quyết chiến tại Lăng Hòa cuối cùng cũng mở màn.
Chương thứ sáu quyết chiến phản công nghịch chuyển. (chả hiểu đoạn này lắm)
Đây là một trận chiến nhất định sẽ được ghi vào trong sử sách, không
chỉ có bởi vì sau cùng quân Giang Bắc giành được kết quả chiến đấu huy
hoàng, mà càng bởi vì ở trong trận chiến này, hỏa pháo doanh cùng hỏa
súng doanh của quân Giang Bắc lần đầu tiên xuất hiện trước mặt thế nhân. Đối với quân Bắc Mạc mới chỉ thấy qua hỏa súng mà nói, hỏa khí kiểu mới trong tay quân Giang Bắc kia trở thành ác mộng cả đời bọn chúng.
Mùng hai tháng mười, thống lĩnh tân quân quân Giang Bắc Hắc Diện đem
hỏa pháo doanh cùng hỏa súng doanh tiến đến hướng đại quân Bắc Mạc,
thống lĩnh kỵ binh Trương Sinh dẫn kỵ binh ở phía sau tới phối hợp,
nguyên soái A Mạch tự mình dẫn bộ binh chủ lực quân Giang Bắc theo sau.
Mùng ba tháng mười, một vạ