
nói lộ ra ngài đi về hướng
nào.”
Từ Tú Nhi cũng nói: “Đúng vậy, tướng
quân, ta không thể đi theo ngài, ta còn phải ở chỗ này chờ cha ta trở
về, cha ta cũng là quân nhân đi thủ thành.”
Đường Thiệu Nghĩa cũng đã nhận ra A
Mạch, nhìn nàng một cái rồi cười lạnh nói: “Ngươi căn bản không phải là
người ở địa phương này, làm sao lại có muội tử ở đây?” Rồi quay đầu
hướng về phía Từ Tú Nhi nói: “Khi thát tử Bắc Mạc công thành, tướng sĩ
Nam Hạ của ta chết vô số, sau khi phá thành, bọn chúng lại ra tay giết
hại tướng sĩ bốn phía, ngay cả hàng binh cũng đều bị chúng giết sạch,
cha nàng chỉ sợ đã sớm không còn ở trên đời này nữa, nàng có ở lại đây
cũng không đợi được ông ấy đâu!”
Đường Thiệu Nghĩa vừa dứt lời, Từ Tú
Nhi kêu lên một tiếng bi thảm, thân thể mềm nhũn ngất đi. A Mạch một tay đỡ nàng, một tay đỡ đứa trẻ trên tay, trong lòng sợ hãi than thầm nha
đầu kia sao cảm tình lại yếu đuối đến vậy? Rồi quay đầu hướng về phía
Đường Thiệu Nghĩa cả giận nói:“Nàng chỉ là một nữ tử, không oán không
cừu với ngươi, ngươi làm gì mà phải ăn nói tàn nhẫn như vậy? Không nên
cắt đứt tia hy vọng cuối cùng của nàng như thế!”
Đường Thiệu Nghĩa đón lấy đứa nhỏ
trong tay A Mạch, đứa trẻ vừa vào tay hắn lập tức lại lớn tiếng khóc.
Trên mặt Đường Thiệu Nghĩa hiện lên một tia bi thống, nhưng ngay lập tức lại trở nên kiên nghị, rồi lạnh giọng nói: “Ta cũng không gạt các ngươi nữa, đứa nhỏ này là con trai độc nhất của thủ thành Lưu đại nhân. Lưu
đại nhân một nhà đều đã tuẫn tiết vì nước, ta dù gì cũng phải thay ông
ấy bảo vệ huyết mạch cuối cùng này, hôm nay nàng ấy phải giúp ta đem đứa nhỏ này mang ra khỏi thành, nếu không…” Đường Thiệu Nghĩa dừng lại uy
hiếp nói: “Cũng đừng trách ta không khách khí.”
A Mạch thấy hắn nói như thế, biết hôm nay bản thân mình cùng Từ Tú Nhi không có khả năng đào thoát, cũng
không nhiều lời vô nghĩa, cúi đầu lấy tay ấn vào huyện nhân trung của Từ Tú Nhi, một lúc sau Từ Tú Nhi mới từ từ tỉnh lại, mở to mắt liếc nhìn A Mạch một cái, lại bắt đầu òa lên khóc.
A Mạch bị tiếng khóc của nàng làm cho tâm phiền ý loạn, lập tức bắt đầu hoài niệm bộ dạng im lặng vừa rồi của nàng ấy ở trong lòng mình. Bất quá A Mạch trong lòng mặc dù nghĩ như
vậy, nhưng ngoài miệng lại tự động ôn nhu khuyên nhủ: “Đừng khóc, khóc
cũng vô dụng, phải cố gắng sống sót thì phụ thân nàng nếu có xuống hoàng tuyền mới cảm thấy được an ủi. Mà biết đâu lại không có chuyện gì xảy
ra với cha nàng thì sao? Ta cũng ở trên bức tường đó tham gia thủ thành
nhưng vẫn còn sống mà trở xuống đấy thôi. Chúng ta trước hãy rời khỏi
nơi này, chờ sau khi chiến loạn qua đi rồi trở về tìm kiếm phụ thân của
nàng sau.”
Từ Tú Nhi cũng là một nữ tử kiên
cường, chỉ cúi đầu khóc nức nở một lát rồi chậm rãi ngừng lại. Bên kia,
Đường Thiệu Nghĩa đã thay xong một thân quân phục của lính Bắc Mạc, ném
hai bộ tới, nói: “Mặc vào, nhanh lên.”
A Mạch cầm bộ y giáp Bắc Mạc trên
tay, quay đầu nhìn Từ Tú Nhi đang cố gắng vận bộ giáp lên người, nghĩ
nghĩ một chút rồi lên tiếng ngăn nàng lại: “Nàng không cần mặc, nàng cứ
giữ nguyên như thế này là tốt rồi, tựa như đàn bà xuất giá là được.”
Thấy Từ Tú Nhi cùng Đường Thiệu Nghĩa đều nghi hoặc nhìn mình, A Mạch
giải thích: “Tú Nhi dáng người nhỏ gầy, có mặc quân phục vào cũng không
giống lính Bắc Mạc, ngược lại càng khiến người ta hoài nghi, không bằng
đóng giả một người phụ nữ có gia đình bế con, hai chúng ta liền giả dạng làm hai tên lính Bắc Mạc đốt nhà, giết người, cưỡng đoạt phụ nữ, nếu
gặp đại quân Bắc Mạc tự nhiên sẽ không quản chúng ta, nếu chỉ gặp vài
tên thì cũng có thể che dấu mà qua.”
Trong mắt Đường Thiệu Nghĩa rõ ràng
hiện lên một tia không tình nguyện, hiển nhiên là đối với loại nhân vật
mà A Mạch an bài cho hắn không được vừa lòng lắm. Từ Tú Nhi nghe A Mạch
nói thế cũng đỏ bừng mặt. Bất quá trong tình thế hung hiểm như thế này
cũng không suy nghĩ nhiều, Từ Tú Nhi y lời A Mạch đem quân phục vừa mặc
được một nửa cởi ra, cuộn tóc lại búi thành một búi trên đầu như người
phụ nữ đã kết hôn. Ba người sau khi cải trang xong cũng không dám ở lại
nơi này lâu, Từ Tú Nhi thì bế đứa nhỏ, A Mạch cùng Đường Thiệu Nghĩa thì một trái một phải đỡ nàng đi.
Đứa nhỏ khóc nửa ngày đã thấm mệt từ
lâu, chưa đi được xa đã ngủ gục trong lòng Từ Tú Nhi. Thừa dịp bóng đêm, ba người men theo ngõ nhỏ u ám hẻo lánh mà đi. Trên đường vài lần gặp
quân lính Bắc Mạc tụ tập, cũng may Từ Tú Nhi đã sống ở nơi này từ lâu,
nghe thấy động tĩnh từ xa liền kéo mọi người đi sang con ngõ khác, nhiều lần thoát khỏi hiểm nguy.
Sắc trời dần sáng, ba người chui ra
khỏi ngõ nhỏ, đi vào ngã tư rộng lớn hướng ra cửa thành. Chỗ này từng là nơi phồn hoa nhất của thành Hán Bảo, vốn trước hai bên đường không
thiếu gì cửa hàng, cửa hiệu, nay chỉ còn lại có một đống đổ nát thê
lương. Trên đường rải rác thi thể của binh lính Nam Hạ chết trận, những
phiến đá dưới chân đã sớm sũng ướt máu tươi. Trên đường đi, A Mạch chỉ
cảm thấy dưới chân dẫm lên trơn trượt.
Nhưng Từ Tú Nhi thì đã sớm mềm nhũn
cả chân, toàn thân d