
ữ được trí nhớ của thời trai trẻ, khi
đồng thời tập luyện thể lực chớ quên tập luyện não lực. Cả hai cái đồng
thời tập luyện, bạn sẽ thu được hiệu quả gấp bội.
Nhiều người đều nói bất kể bạn bao nhiêu tuổi, mỗi ngày mất độ 15
phút đến nửa giờ, ghi nhớ lấy mấy từ ngoại ngữ, hoặc ghi nhớ lấy một câu nói hay, là biện pháp tốt để tập luyện trí nhớ, cũng là biện pháp tốt
để tập luyện toàn bộ não lực.
Ðể ghi nhớ một sự việc nào đó, có ý thức lặp đi lặp lại và luôn nhắc
đến nó, tức là định giờ ôn tập thì mục đích của bạn tất nhiên có thể đạt được.
Không nên luôn cho rằng mình sắp sửa xuôi tay tạm biệt nhân gian mà
phải luôn gửi gắm, hy vọng tốt đẹp vào ngày mai sắp sửa đến. Như thế
sống có vui có buồn, trong buồn có vui, sẽ làm cho bạn vĩnh viễn sung
sức nhanh nhạy với cảm thụ từ đó tăng cường não lực.
Biện pháp hữu hiệu hay làm nhất để phòng ngừa trí nhớ suy giảm sớm là ở chỗ có một cuộc sống có trật tự ngăn nắp. Cuộc sống có tính trật tự
thì không có cảm giác lộn xộn, không có cảm giác manh mối rối ren phức
tạp, như thế mới thuận tiện cho việc ghi nhớ các sự việc mà chúng ta
mong muốn ghi nhớ xẩy ra trong cuộc sống. Sẽ giống như gặp chỗ mỗi vòng
nối của một dải xích buộc vào một vật gì đó, bởi vì là buộc vào chỗ có
quy luật, khi chúng ta kiểm kê lại hồi ức thì manh mối rõ ràng, dễ dàng
nhớ ra. Bằng không, sống không có quy luật, không có tính kế hoạch, hàng ngày bận bịu tíu tít, manh mối quá nhiều sẽ dễ dàng dẫn đến vứt bừa
bộn, lúc thì quên cái này, lúc lại quên cái kia.
Ðương nhiên, cuộc sống gọi là có kế hoạch, trật tự ngăn nắp quyết
không phải là cuộc sống đơn điệu, rập theo một khuôn khổ, khô khan chán
ngấy, cuộc sống như thế có thể làm cho chúng ta buồn phiền và nhạt nhẽo. Còn không ngừng đưa vào cuộc sống những hấp dẫn và kích thích mới mẻ,
không ngừng thức tỉnh nguyện vọng và ý nghĩ mới, điều này cũng nên thuộc về một nội dung quan trọng trong kế hoạch của cuộc sống.
Phương pháp căn bản làm cho cây sinh mệnh luôn luôn xanh tươi là ở
chỗ sáng tạo, hãy để cho cây sinh mệnh không ngừng bài tiết ra những
chất có hại, hấp thu vào chất dinh dưỡng mới mẻ dưới ánh sáng mặt trời
và mưa gió. Sáng tạo một khi dừng lại thì sinh mệnh sẽ có thể tự nhiên
suy sụp. Tất cả cơ thể, tất cả trí lực đều có thể theo nó tan rã. Còn có một số người tuổi tác cực cao, vẫn đầu óc sáng suốt, trí nhớ kinh người thì ở chỗ ông ta hàng ngày đều có quy luật làm cho sinh mệnh phơi phới
phát ra được sức sống mới - sức sống sáng tạo.
Người tuổi cao đi vào lĩnh vực sáng tạo như thế nào đây? Việc này kỳ
thực chính là làm sao để cho sinh mệnh luôn tồn tại một cách có giá trị, đảm đương nổi một phần trách nhiệm mà mình phải có phần giá trị này của sinh mệnh đôi khi không nhất định phải sáng tạo ra một việc gì. Là một
người tuổi cao, từ bề ngoài sinh mệnh của họ có lẽ không thể trực tiếp
nhận ra ông ta hàng ngày đang sáng tạo ra cái gì mà là mới chỉ sự tồn
tại tinh thần tự giác và trí nhớ của ông ta đối với sinh mệnh của mình,
hơn nữa đem tinh thần tự giác và trí nhớ này hòa trộn vào trong cảm ngộ
trách nhiệm đối với thế giới và đời người, ông ta từng giờ đều có thể
đem sự tồn tại của mình xem là một loại tồn tại có trách nhiệm đối với
thế giới và tự mình, xem là thắng lợi của sinh mệnh chiến thắng cái
chết, từ đó mà tỏ rõ lòng tự tôn và sức mạnh nhân cách của ông ta. Ngược lại với điều đó, tự sát lại là một việc vứt bỏ đối với giá trị của con
người, đùn đẩy và trốn tránh đối với trách nhiệm con người cần có. Cái
gọi là nhìn thấu hồng trần thanh tâm quả dục, hoặc luôn cảm thấy mình,
cái khối thịt này sớm muộn đều bị Thượng đế đặt lên cán cân của cái
chết, dù nó nặng nhẹ bao nhiêu, dù nó chất lượng thế nào, tất cả đều
không sao cả, việc này đều là sự vứt bỏ đối với giá trị của con người.
Một khi đã vứt bỏ giá trị và trách nhiệm đạo làm người của con người thì cái sinh mệnh này đương nhiên sẽ trở thành cái xác không hồn. Trí lực
của nó tồn tại hay không tồn tại đều không có ý nghĩa nữa. Xét đến cùng, phương thức sinh tồn này là một sự lãng quên sâu xa đối với bản thân
sinh mệnh, trí nhớ đối với ông ta cũng liền mất đi ý nghĩa rồi. Sự sa
sút nhanh chóng của ông ta cũng từ đó có thể suy ra.
Khi chúng ta cảm thấy trí nhớ của mình suy thoái, đồng thời theo đó
cảm thấy toàn bộ trí lực của mình đều đang suy thoái ghê ghớm, nếu chúng ta còn có thể cảm nhận được mức độ bi tráng này của sinh mệnh, thì sinh mệnh vẫn còn có hy vọng cứu vãn được. Hãy thức tỉnh lương tâm của mình, khẳng định trách nhiệm của mình để đem hết phần trách nhiệm kia của
mình sẽ là tự cứu vãn sinh mệnh.
* Lúc này, khi đối mặt ánh tà dương, chúng ta mới phát hiện
mình sắp bước vào buổi hoàng hôn của sinh mệnh. Do đó mà so với trẻ con
càng lưu luyến sinh mệnh hơn, so với người trẻ tuổi càng không muốn xa
rời cõi trần gian hơn.
* Chúng ta đã chịu không nổi những kích động mừng rỡ và những ức chế bi sầu.
Mặt trời ban mai tươi sáng đến như thế. Nó xuyên qua lớp lớp sương
mù, xua tan giá lạnh, hiện ra sức sống bừng bừng, thậm chí