
liên hệ nhân quả. Từ những nguyên nhân trước,
những nguyên nhân của vô số cái tôi nhỏ và những nguyên nhân của vô số
loại thế lực khác đã hình thành một bộ phận của tôi. Tôi, cộng thêm đủ
mọi nguyên nhân của trước đây, nguyên nhân của hiện tại truyền đi tiếp
sẽ tạo thành vô số cái tôi nhỏ bé của tương lai. Cái tôi nhỏ bé của quá
khứ, cái tôi nhỏ bé của hiện tại và cái tôi nhỏ bé của tương lai vô
cùng, sẽ đời đời truyền cho nhau, lớp lớp tích đọng lại, như dòng nước
chảy xiết, cuồn cuộn mãi mãi không ngừng - hình thành nên cái ta lớn.
Cái tôi nhỏ bé có thể bị mất, nhưng cái ta lớn lại vĩnh viễn bất diệt.
Cái tôi nhỏ bé có chết, còn cái ta lớn thì vĩnh viễn không chết, vĩnh
viễn bất hủ. Cái tôi nhỏ bé mặc dù có thể chết, nhưng tất cả mọi việc
làm của mỗi một cái tôi nhỏ bé, tất cả mọi công đức tội ác, lời nói hành động, bất kể là to nhỏ, sai đúng, thiện ác, từng cái từng cái đều lưu
giữ lại trong cái ta lớn. Cái ta lớn lại trở thành "tấm bia ghi công
trạng, lời biểu dương cái tốt, bản phán quyết tội trạng, thụy pháp xấu
mà con cháu dù hiếu từ hàng trăm đời không thể sửa đổi được" từ xưa đến
nay. Bởi cái ta lớn vĩnh viễn bất hủ, cho nên mọi sự nghiệp, nhân cách,
cử chỉ hành động, ý niệm, công lao, tội lỗi của tất cả cái tôi nhỏ cũng
đều vĩnh viễn bất hủ".
Thuyết "bất hủ" của Hồ Thích bao hàm việc chọn hướng cả hai giá trị
thiện ác, mà không phải là như thông thường chúng ta nói bất hủ chỉ chọn có hướng thiện. Cho nên khi chúng ta suy ngẫm lại lịch trình của sinh
mệnh như thế, có lẽ buồn vui pha mỗi thứ một nửa, có lẽ chỉ có vui mừng
tự an ủi mà không có bi thương, có lẽ chỉ có riêng bi thương mà thôi.
Chỉ xem xét mọi việc làm của một đời này của chúng ta xem ra sao.
Song lúc này, chúng ta đang đứng trước khoảnh khắc của ánh tà dương
để tiến hành một lần tự phán xét và nghĩ lại những điều ?hủ và bất hủ?,
đối với bản thân chúng ta để xét, thì hầu như đã không có giá trị nhiều
nữa. Bất kể là bất hủ của điều thiện cũng như là bất hủ của điều ác, đều đã qua rồi! Không lấy vật làm vui, không lấy mình làm buồn, đáng là
trạng thái tâm lý đẹp nhất của giờ phút này của chúng ta. Chúng ta đã
từng chịu đựng không nổi những kích thích mừng rỡ và những ức chế của
sầu bi. Công tội đúng sai, người đời sau tự nhiên sẽ có người bình luận, hãy để cho lịch sử kết thúc thôi nhé!
Lúc này, chúng ta chỉ có đang thực tế đứng trước ánh chiều tà, đang
tắm gội trong ráng chiều vàng óng, hưởng thụ giờ phút đẹp đẽ nhất, kích
động lòng người nhất của Mặt Trời.
* Chính là do khúc nhạc bi thương tế truy điệu vong linh,
mới làm nổi bật lên vẻ vô cùng trang nghiêm và vĩ đại của bản giao hưởng của
sinh mệnh.
* Mặt trời lạnh lẽo đang nhảy nhót lần cuối cùng ở tít chân trời phía Tây, đang đi về sườn núi phía bên kia để đi ngủ rồi.
Lúc mới đầu tôi đến với nhân gian, tôi khóc người ta cười; đến nay
khi tôi vĩnh biệt nhân gian, tôi cười người ta lại khóc. Từ trong từng
tiếng cười tiếng khóc này tôi đã thể nghiệm được một cuộc đời hoàn toàn
mỹ mãn - Cuộc đời của tôi đối với bản thân tôi thật ra không có quá
nhiều giá trị để nói. Giá trị của cả đời tôi chỉ ở chỗ đem lại cho người khác niềm vui và hạnh phúc. Cái chết của tôi thật ra không tạo nên đau
khổ đối với bản thân tôi, chỉ là một loại giải thoát và hồi quy. Cái
chết của tôi chỉ để lại cho những người sống - người thân và bạn bè của
tôi những niềm nhớ nhung và luyến tiếc. Tôi đang mỉm cười đi về Thiên
quốc.
Tôi, một đời không hổ thẹn với Trời, không hổ thẹn với Người, cho nên khi ánh sáng của cái chết sẽ bao trùm lên tôi, thật ra tôi không vì
tiếng khóc của người khác mà động lòng. Ngoài một chút tình lưu luyến
lúc ẩn lúc hiện ra, trong lòng tôi phẳng lặng như tờ. Khi tôi sống đã
đủ, giới tự nhiên đã tặng cho tôi món quà cuối cùng - cái chết này, hãy
để cho tôi an giấc mãi mãi ở cung tẩm dưới đất. Tôi bằng lòng đón nhận
lời kêu gọi kích động lòng người này, nhắm đôi mắt lại không chút bận
lòng, chờ đợi tiếng chuông vang của Thiên quốc.
Tôi biết, trong nhân gian cái bình đẳng vĩ đại nhất, triệt để nhất,
chính là sinh ra và chết đi. Muôn vật sinh ra, muôn vật chết đi đều
không thể chống lại được, không thể ngăn cản được. Trước cái sinh và cái chết muôn vật đều bình đẳng. Sinh so sánh với chết, giá trị của cái
chết thông qua giá trị của cái sống thể hiện ra một cách gián tiếp.
Chính là vì cái chết mới đột nhiên làm nổi bật lên giá trị của sinh
mệnh, mới tỏ rõ sinh mệnh là đáng quý biết bao. Chính là do ánh sáng của cái chết mới làm nổi bật lên ánh sáng của sinh mệnh. Chính là do khúc
nhạc bi thương tế vong linh mới làm nổi bật lên vẻ vô cùng trang nghiêm
và vĩ đại của bản giao hưởng của sinh mệnh. Nếu như không có cái chết,
sinh mệnh còn có ý nghĩa gì nữa?
Pofuva trong sách "Mọi người đều phải chết" đã tô nặn nên Fuxưca bất
tử. Fuxưca đã từng trải 600 năm phong vân, trước mắt ông chỉ nhìn thấy
kẻ đi người lại, mặt trời lên rồi lại lặn, ông ta vẫn không chết, vĩnh
hằng cùng với thời gian, thế là ông không có thời gian. Vì ông sinh mện