
ồn vô cớ, một phen
lòng chua xót, cúi đầu lại, tôi không nhịn được hỏi: ”Gia Tuấn, không có người nào toàn vẹn cả, em có khuyết điểm, nếu như em làm sai, anh nói
cho em biết là được? Em có thể sửa.”
”Đinh Đinh, có một số việc không phải một câu em muốn sửa là có thể sửa được.”
Tôi ngẩng đầu, vô cùng phiền muộn,
vô cùng khổ sở, ”Cầu hôn thì anh nói liên miên lải nhải suốt một giờ,
bây giờ anh muốn ly hôn với em, nguyên nhân đâu? Chỉ cần một câu nói
sao? Đúng, em cần nguyên nhân.”
”Đinh Đinh, khi cầu hôn anh nói một
giờ, đó là bởi vì chúng ta yêu nhau, nói mười mấy giờ cũng không phiền
chán, hiện tại, em không cảm thấy chúng ta đã thiếu cái loại tình yêu
này sao?”
Tôi không tin, ”Ai nói giữa chúng ta thiếu cái loại tình yêu này? Em yêu anh, vẫn đều yêu, anh không yêu em
nữa sao? Ngay tháng trước, anh còn ôm em, hết lần này đến lần khác nói
với em, Đinh Đinh, anh yêu em, quay lại lựa chọn một lần nữa, anh vẫn sẽ chọn em, anh đã quên rồi sao?”
Anh nhìn tôi, ánh mắt tĩnh lặng, không thể gọi tên.
Lòng tôi chua xót, ”Anh lúc nào cũng cưng em, đột nhiên một câu nói, em giống như bị tuyên án tội, anh trách em lỗ mãng đi tìm nguyên nhân, vì sao em như thế chứ? Bởi vì trong
lòng em anh có vị trí quan trọng, em sợ mất anh.”
Anh cắn chặt miệng, trầm mặc một lát xong, anh thở dài.
”Đinh Đinh, hiện giờ anh thực sự bề
bộn nhiều việc, đến mai anh phải chỉnh sửa xong vụ kiện này, anh không
thể thua, bởi vì thua không chỉ là chuyện liên quan đến tiền, chính là
anh phải giữ mặt mũi.
Tôi đành chịu rồi, anh nói đến như
vậy rồi, tôi còn biết làm sao bâ giờ? Tiếp tục tranh chấp, sẽ làm cục
diện càng thêm khó khăn.
Tôi chỉ đành nói: ”Được rồi, vậy em
trở về, nếu như anh hết bận rồi, thì về nhà đi, muộn đến đâu em cũng vẫn chờ anh, được không?”
Anh không nói gì.
Tôi chỉ đành không vui mà lui ra ngoài.
Đi ở trên hành lang, không có đèn,
bước chân tôi nặng trịch, hai bên đầu hành lang đều bày một chậu cây
không biết tên, mắt tôi dừng ở trên đó.
Trước đây người ta nói, đàn bà là
cây, đàn ông là chim, cả đời người đàn bà, đều là đợi chim bay về. Hiện
tại mọi người nói, trong đời người đàn ông sẽ có rất nhiều đàn bà, mà
một người đàn bà, trong đời cũng sẽ có rất nhiều đàn ông. Quan hệ giữa
đàn ông và đàn bà không còn giống cây và chim như lời mọi người nói
trước đây nữa.
Nhưng mà ở trường hợp của tôi, hoàn toàn không đúng.
Tôi chỉ có Gia Tuấn.
Tôi yêu anh.
Từ lúc câu cuối cùng anh vẫn nói là
chúng ta ly hôn đi cho đến bây giờ, mấy giờ rồi, tôi không ăn không
uống, cả đầu óc đều ngập tràn suy nghĩ lung tung, tôi không rõ vì sao
anh lại nói như vậy, bởi vì không rõ nên tôi đến chỗ đó tìm anh lý giải, kết quả tôi cũng không tìm ra lý do gì cả, ngược lại giống như con gà
chọi thua cuộc, ủ rũ. Sau khi vào thang máy, tôi liền phát hiện ra tôi
đã giống con chim bị cháy trụi lông.
Sau khi ra khỏi thang máy, hai chân
tôi nhũn ra, gần như không đứng vững được, thì ra tôi đã phải mười mấy
giờ rồi chưa có ăn cơm, tôi đói bụng.
Tôi tìm được một nhà hàng KFC mở 24h ở gần đó, ăn một phần chân gà cay xong, tôi nhìn chung quanh bốn phía,
đại sảnh rộng mở, chỉ có 3 đôi tình nhân khách hàng, chàng nàng chụm
đầu nói chuyện với nhau, vô cùng thân thiết. Không ai chú ý đến tôi, một oán phụ trẻ 27 tuổi.
Tôi mở hộp hăm bơ gơ ra, đưa cái
bánh vào miệng như để hoàn thành nhiệm vụ, giải quyết hết cái bánh kia
xong, tôi nằm lên bàn, dùng ống hút hút đồ uống.
“A!” Tôi kêu thảm thiết một tiếng.
Rất trơn, tôi không ngờ là trượt chân .
Đó là 6 năm trước.
6 năm trước, tôi vừa mới tốt nghiệp
đại học, lúc ấy tôi ở công ty Liên thông Trung Quốc thực tập, giữa trưa
khi tôi cùng đồng sự đến cửa hàng thức ăn nhanh Vị E Phái dưới lầu ăn
cơm.
Giữa trưa người đến ăn cơm không ít, chung quanh tiếng người ồn ào, chật chội không chịu nổi, tôi xuyên qua ở trong đám người, bưng khay, muốn tìm một vị trí thích hợp. Bên trong
khay tôi là bánh ham, sốt khoai lang, dưa chuột bao tử chua cay, tôi
thật cẩn thận đi về phía trước, đúng lúc này, dưới chân tôi vừa trượt,
trực giác biết tôi không có đứng vững, A một tiếng thét chói tai, thân
mình tôi mất đi khống chế, trực tiếp xông đến phía trước.
Tôi chính là quen Gia Tuấn như vậy.
Tôi thiếu chút nữa ngã sấp xuống,
nhưng là đột nhiên, bên cạnh một đôi tay vươn tới, vững vàng đỡ lấy tôi. Trả giá chính là, mọi thứ trong khay của tôi, sốt khoai lang, dưa chuột bao tử đều nghiêng đổ tới cái áo sơ mi xanh nhạt của Gia Tuấn, kết quả
là sốt khoai lang màu vàng, tương ớt trong dưa chuột bao tử chua cay,
toàn bộ đều bổ nhào lên người Gia Tuấn.
Tôi phản ứng lại, liên tục giải
thích: “Thực xin lỗi, thực xin lỗi.” Sau đó tôi chú ý tới màu mè trên
người anh, tôi hoảng sợ, chân tay luống cuống.
« Bỏng anh không? Bỏng anh không? » Tôi liên tục hỏi.
Nhưng là vừa ngẩng đầu, chúng tôi lại chấn động .
Thật sự, lần đầu tiên nhìn thấy Gia Tuấn, trong lòng tôi rất ngưỡng mộ, anh thật là đẹp trai.
Anh chờ tôi đứng vững xong, mới từ
trên bàn bên cạnh lấy giấy ăn, tự mình lau sốt và n