
học không thân quen gì chen nhau lên hỏi, “Hôm đó đám cưới thế nào?”, “Cậu và ai ai ai đó thực sự chia tay rồi à? Nhanh nói cho tớ biết”.
Sau khi kết
thúc một mối tình nghiêm túc, điều khiến người ta đau lòng chính là từ
nay bạn mất đi cơ hội tay ấp má kề, tâm sự thâu đêm của một người; nhưng điều khiến người ta phiền nhất là người đi đường om sòm vây lấy quan
sát, yêu cầu bạn phân tích, mổ xẻ tình tiết một cách đầy đủ.
Luôn có một đám người như vậy, quan hệ với bạn không thân thiết, trong điện
thoại bạn chỉ lưu một cái họ, đến tên cũng lười viết đủ, khi đi học vô
tình gặp trên đường, chào một cái cũng thấy tốn hơi, lúc tốt nghiệp nói
một câu tạm biệt, từ đó biến mất trong biển người, nếu có việc gì cần họ giúp đỡ hoặc có tin gì vui chia sẻ, bên kia đầu điện thoại, bọn họ luôn nói, “Ôi chao, xin lỗi cậu, gần đây mình thực sự bận quá”. Nhưng một
khi gặp nạn, gặp khó khăn, bạn đối với họ mà nói đột nhiên trở nên có
quyền thế, ban vừa lên MSN, họ liền chạy ra dụ dỗ bạn nói chuyện, tin
nhắn cũng dịu dàng thắm thiết, ùn ùn kéo đến, “Không sao chứ? Có chuyện
gì thì nói chuyện nhé, mình mời cậu uống trà”.
Đừng chửi tôi quá cay nghiệt, tôi đang lấy chính bản thân mình để nói, trước khi chia tay với anh ta, cũng từng cãi nhau tới mức không cách nào hàn gắn. Có một
lần cãi nhau xong, tôi vô tình có việc tới nhà một người bạn nữ của anh
ta, cô gái đó không thân với tôi, bình thường đi ăn, còn tỏ ra thân
thiết với nhân viên phục vụ hơn với tôi. Hôm đó tôi đến nhà cô ta, cô
gái này thấy mắt tôi vừa đỏ vừa sưng, ngay lập tức cảm thấy tôi có
chuyện, thế là đưa cho tôi một quả đào, hỏi bằng vẻ mặt thân thiết, “Sao vậy, cô sao thế? Nhanh nói đi”. Ngay lập tức tôi cảm thấy cô gái này
thực không tệ, bình thường ra vẻ vừa quyến rũ vừa máu lạnh nhưng kì thực vẫn là người bạn tri kỉ, thế là tôi ăn năm quả đào ở nhà cô ta, ngu
ngốc kể sạch chiến sự giữa tôi và anh ta, cô ta mỉm cười lắng nghe, còn
liên tục trao đổi ý kiến với anh chồng nói lắp của cô ta, sau đó trịnh
trọng khuyên tôi là con người anh ta cũng thật chẳng ra sao, muốn nói
với tôi từ lâu rồi. Hai người nhân lúc còn sớm thì chia tay. Từng lời
từng câu của đôi vợ chồng này khiến đầu óc tôi mê muội, tâm trạng vốn
tuyệt vọng tức thì càng phiền muộn, ngơ ngẩn ra khỏi cửa, đứng ở hành
lang ngây ngốc hồi lâu, kết quả là nghe thấy tiếng reo hò vọng ra từ
phòng bọn họ, cô gái đó gào lớn: Anh! Anh xem cô ta đáng thương biết
bao, chúng ta đừng cãi nhau nữa, bây giờ em thấy vui rồi!
Lên
MSN hỏi thăm tôi đều là kiểu này. Mấy đứa đáng ghét không mời nổi bác sĩ tâm lí, khi một mình bạn lặng lẽ chiến đấu, chúng đút hai tay vào túi,
đứng bên đường thờ ơ lạnh nhạt. Chờ tới lúc bạn chiến đấu thất bại vỡ
đầu chảy máu, chúng lại cùng xông lên, mặt mày rạng rỡ vây lấy bạn.
Tôi nhìn từng dấu hỏi đó, thầm nghĩ, cuộc sống của các người rốt cuộc thiếu sinh khí đến mức nào, mới có thể mang nỗi đau của người khác ra làm
niềm hân hoan trong cuộc sống của bản thân. Là một công dân nộp thuế, có lẽ tôi phải gánh vác rất nhiều nghĩa vụ xã hội nhưng tôi hiểu rõ, những nghĩa vụ này tuyệt đối không bao gồm việc đem chuyện đau lòng của tôi
ra giải trí cho mấy kẻ qua đường các người.
Thế là tôi gửi tới tất cả những người hỏi cùng một câu trả lời, “Việc này có liên quan đến cậu không?”.
MSN lập tức yên tĩnh, mối quan hệ giữa người với người đã hỏng, nên sớm nhổ cỏ tận gốc, nếu không sớm muộn chúng cũng sẽ sinh trưởng thành độc
thảo, kết thành một mạng lưới, sau đó khiến tôi rơi vào trong đó không
cách nào thoát ra nổi.
Vương Tiểu Tiện ngồi kế bên vẫn rất buồn
chán, trong tay chẳng có vụ nào để làm, sếp Vương vừa thông báo cắt tiền thưởng tháng này của chúng tôi, công việc mờ mịt khiến cho anh ta nhớ
đến quê nhà, anh ta liên tục hát sai nhạc, sai phách bên tai tôi: Cô gái xinh đẹp để mông trần, chàng trai xinh đẹp cũng để mông trần, chúng ta
xinh đẹp đều để mông trần, học viện Điện ảnh chính là cái quần nhỏ của
chúng ta…
Tôi không thể chịu nổi sự quấy rầy ấy, quay người hỏi anh ta, “Đây là bài ca của quý trường à?”.
Vương Tiểu Tiện nét mặt thương cảm, cả người mềm oặt trên ghế, “Ôi, vừa tới mùa hè liền rất muốn trở về trường”.
“Bởi vì mùa hè, trường các anh có party khỏa thân hả?”.
“Cũng chỉ thiếu cái này. Tôi nói cho cô biết, tới tối mùa hè, sáu, bảy giờ,
tất cả mọi người trong trường đều tỉnh dậy, bắt đầu đi dạo khắp nơi, các cô gái vẫn còn ngái ngủ, mơ mơ hồ hồ, đong đong đưa đưa, các chàng trai trợn to đôi mắt gian xảo, cậu bé đưa đồ ăn nhanh đạp xe qua vườn hoa
trường, ai cũng quen, chào hỏi cả đoạn đường. Cô ngồi nửa tiếng phía
dười nhà ăn của trường, những kẻ đòi chia tay, những kẻ nhân cơ hội giúp chụp ảnh để tán gái, chỉ xem trò vui đã hết cả một buổi tối rồi”.
“Nghe anh miêu tả, thật là một nơi hay ho”.
“Đúng thế”. Vương Tiểu Tiện ngẩng đầu lên trời thở dài, “Có thắng cảnh tiêu
chút tiền có thể trở về, có thắng cảnh thực sự cố gắng thế nào cũng đều
không trở về nổi”.
“Trông cái dáng vẻ thương cảm này”, tôi ngắt
lời Vương Tiểu Tiện, “Sao khô