
hơn chính bản thân mình.
Hai dòng lệ chảy tràn trên má, đôi mắt đỏ hoe, giờ đây ngay cả suy nghĩ cũng chẳng màng tới, cô chỉ biết đếm từng hơi thở, để làm gì ngay cả bản thân cũng không biết. Đây là cuộc đời sao, số phận sao, tại sao mọi chuyện lại xảy ra như thế?. Những câu hỏi cứ liên tục ùa về xoay quanh trong đầu nhưng đến phút cuối vẫn chỉ là “câu hỏi”.
Sau một thoáng tự hỏi lòng, Nhạn dường như đã lấy lại được một chút sức lực, cô nhẹ đưa hai cánh tay ngọc ngà lên giữa thinh không như muốn với lấy một ảo ảnh. Là khuôn mặt của Dũng, anh đang cười với cô, nụ cười mà bao năm qua không hề thay đổi. Nhưng giờ đây nụ cười ấy sao mà như mỉa mai, như trách móc thế kia?. Không kìm nén được nỗi đau, cô úp hai bàn tay vào mặt nức nở.
Một hơi thở nóng ấm phả vào mang tai, hơi thở ấy là một thứ cực kỳ kinh tởm đối với cô, thật đáng nguyền rủa. Nhạn nắm chặt hai bàn tay, cô có tội tình gì mà phải chịu cảnh nhục nhã ê chề như vậy?. Nhạn khẽ ngồi dậy toan cài lại cúc áo nhưng tấm áo đã bị xé toạc đi một nửa còn đâu. Cô ngồi đó, hai tay ôm gối đờ đẫn nhìn khắp nơi. Chẳng lẽ phải chịu đựng số phận như vậy sao, phải chấp nhận, nếu không chấp nhận thì sao nữa đây?.
Chợt dòng suy nghĩ miên man bị cắt ngang khi cô vừa nhìn thấy một vật gì đó mà chưa từng nhìn thấy trong phòng của mình bao giờ. Một cây kéo khá to hiên ngang nằm ngay trên bàn, tự bao giờ nó đã được đặt ở đây?. Cô chầm chậm bước xuống giường và từ từ tiến lại gần cầm cây kéo lên, lạnh tanh, “thình thịch...!”. Tim cô bắt đầu đập mạnh.
- Mình… phải làm sao đây?. – Nhạn nắm chặt cây kéo trong tay và thì thầm.
Cô ngoái lại đằng sau nhìn người đàn ông đó, lão vẫn nằm ngã ngớn như chưa từng có chuyện gì xảy ra. Cơn nóng giận giống như ngọn lửa bùng phát lên đốt cháy trái tim trong sáng của cô gái trẻ. Cô bước tới gần lão, thật nhanh và nhẹ, một nhát thôi, chỉ cần đâm một nhát vào tim thì lão sẽ chết ngay tức khắc không còn gì để nói thêm. Nhưng sau đó sẽ thế nào, cô phải vào nhà giam?. Tội giết người sẽ phải giam bao nhiêu lâu mới đủ?. Cô đắn đo không biết phải làm thế nào cho đáng. Cô lặng lẽ nhìn vào khuôn mặt đầy thõa mãn của lão, thật là khốn nạn ngay đến cả khi ngủ mà lão vẫn còn nghĩ đến cái chuyện tồi bại đó.
Ngọn lửa trong lòng dường như lại bộc phát dâng cao và lớn hơn gấp bội, Nhạn không còn ngần ngại gì nữa, hai tay cô nắm chặt lấy cán kéo dùng hết sức bình sinh của mình mà đâm thẳng lưỡi kéo xuống nhằm ngay vào trái tim ông Thái. Thế nhưng...
Trong một thoáng chớp nhoáng cô chợt nghĩ tới Dũng. Đối với cô thì không hề gì nhưng còn đối với Dũng thì phải làm sao?. Liệu anh có thể chịu nổi cú sốc này hay không, khi biết rằng chính người con gái anh yêu đã đang tâm ra tay giết chết cha mình?. Nghĩ tới đó cô bỗng nhiên đổi hướng, từ nơi trái tim mà rẽ xuống đùi của ông Thái đâm vào.
- “Phập...!!!” – Cây kéo nhấn ngập vào bắp đùi ông Thái khoảng 5 phân.
- Aaaaaaaa...!!!.
Ông Thái bật dậy thật nhanh ôm lấy ôm để bắp đùi của mình.
- Đồ con quỷ cái!!!. Đồ chó đẻ!!!. Tại sao mày dám làm như thế!!!. Tao phải giết chết mày!!!. – Sẵn tay lão tán thẳng vào mặt Nhạn thật mạnh, khiến cô té ngã xuống chiếc giường gỗ.
Kế đó, lão rút thật mạnh cây kéo ra khỏi đùi, máu bắn xối xả vào mặt khiến lão trông giống như một con quỷ đói khát. Lão ôm đùi lăn lộn khắp giường.
- Úi trời ơi!!!. Đau quá !!!. Đau chết tôi mất!!!.
Nhạn đứng thẳng người lên, hai mắt trợn thẳng nhìn ông Thái, mọi căm hờn còn chưa tan biến đi hết lại còn ăn thêm cái tán thẳng vào mặt khiến cô trở nên điên tiết. Cô lao thẳng lên giường, hai tay nhằm thẳng cổ lão mà bóp chặt. Nhưng do quá yếu sức nên chẳng được bao lâu thì đã bị lão Thái cho một đạp thật mạnh văng thẳng xuống giường, đầu cô đập vào cạnh giường đối diện, cú đập quá mạnh khiến Nhạn bất tỉnh tại hiện trường.
Ông Thái lồm cồm bò dậy, một tay nắm chặt cây kéo, một tay ôm đùi bò xuống giường, lão cố hết sức lết thật nhanh tới chỗ Nhạn đang nằm.
- Mẹ kiếp!!. Mày dám đâm tao à!!. – Lão giơ cây kéo lên dùng hết sức lực còn lại nhắm thẳng ngay ngực Nhạn mà đâm xuống. – Mày đi chết đi!!!.
Bỗng dưng một tiếng kêu vang lên khiến ông Thái giật mình.
- Dừng lại!!!. Ông đang làm cái quái gì ở đây vậy?!!!.
Bà Bích trừng mắt nhìn ông Thái máu me bê bết. Đứng đằng sau bà Bích là con Đẹt đang há hốc mồm kinh hãi.
….
Nhìn sơ một lượt khắp quanh phòng trong ánh sáng mờ mờ, trên giường dính đầy máu tươi, bà Bích chợt hiểu ra vấn đề.
- Ông đã làm gì nó thế hở?!!!. – Bà Bích nạt lớn. – Trời ơi!!! Tôi mới vắng nhà có một ngày mà đã có chuyện xảy ra rồi sao?!!!.
- Bà im đi!!!. – Ông Thái cắt ngang. – Không thấy tôi bị nó làm ra nông nỗi này hay sao mà còn đứng đó than với thở?!.
- Thì tại ông chứ tại ai!!. – Bà Bích lớn tiếng cãi lại. – Nếu ông không làm gì nó thì làm sao ra nông nỗi này!!!.
- Thôi thôi!!!. Đừng nói nữa!!. – Ông Thái xua tay. – Tôi đau lắm rồi, làm ơn kêu ai đó giúp tôi!!.
- Thằng Dần!!!. Thằng Tý đâu rồi!!!. – Bà Bích gọi lớn. – Tụi bây chết hết rồi hả?!!.
Vài phút sau, thằng Dần và thằng Tý vội vã chạy vào.
- Dạ thưa bà gọ