
hết vi khuẩn. Tôi đáp.
Từ từ, từng hành động nhỏ tôi hoàn thành xong công việc băng bó.
- bọn này tình tứ ghê hen. Giọng nói của chị Hân.
Chẳng biết từ khi nào, chị Hân, anh Thiên và anh Nghĩa cùng cô người yêu đứng trước mặt chúng tôi.
- ơ, có gì đâu ạ. Em ngượng nghịu.
Tôi thì cười mỉm.
- sao rồi, khoẻ lên tí nào chưa ? Anh Nghĩa hỏi.
- một chút rồi anh. Tôi đáp
- anh à, buồn ngủ quá đi à. Nhã Uyên nói cùng anh tôi.
Cả phòng dồn mắt vào cô ấy.
- nếu chị buồn ngủ, thì anh hai dẫn chị ấy về đi. Chị Hân nói.
- uh. Vậy anh xin lỗi hen. Anh về đây. Anh Nghĩa nói và dắt tay cô người yêu ra ngoài.
Đúng lúc ấy, anh Bình bước vô.
- mọi chuyện ổn chưa Bình. Anh Thiên nói.
- Ok rồi nè. Bình trả nói.
- uh cũng 5h sáng rồi nhỉ, Thy à, em thấy mệt mỏi không ? Chị Hân đáp.
- dạ không, em vẫn bình thường thôi ạ. Em trả lời.
- Nếu mệt anh trở về cho. Bình đáp.
Tôi khẽ nhìn anh Bình, rồi quay qua hướng khác. Có lẽ em cũng hiểu ý tôi.
- Dạ không sao. Em sẽ ở đây ạ. Em cười.
- chị sợ em mệt thôi. Chị Hân cười.
- Dạ không sao đâu chị. Em nói.
- Gato quá à. Không biết mình ốm người yêu có chăm sóc không ta. Chị Hân ngân nga.
Mọi cứ thế người ngồi nói chuyện cho đến 6h sáng.
- 6h sáng rồi cơ đấy. Anh Bình nói.
- thôi đi ăn sáng cùng nhau nào. Kỳ em muốn ăn gì. Anh Thiên hỏi tôi.
- không muốn gì đâu anh. Tôi đáp.
- vậy sao anh khoẻ được. Em lo lắng mà nói.
- trời! Nghỉ hai ngày là anh khoẻ lên thôi. Tôi cười.
- vậh thế nhé. Đi ăn sáng thôi. Chị Hân cười.
- anh không định ăn gì thật ư ? Em hỏi lại tôi một lần nữa.
- thật. Tôi đáp.
- vậy em đi đây. Em nói và bước ra ngoài.
Sự tĩnh mịch bao trọn cả căn phòng, teng... Tích. Chuông tin nhắn của
tôi reo lên. Một số lạ với dòng nội dung " sáng ấm nhảnm ?" tôi trả lời " xin lỗi ai vậy ? ". " chị này, không nhớ hả ? Lần trước chị đi nhờ em với Thy về đó hì hì "chị nhắn lại. " À. Dạ vâng em nhớ rồi chị cũng thế nà. " tôi đáp " ok. "Chị trả lời. Bỗng cánh cửa mở ra, nụ cười đáng yêu lại xuất hiện. Khuôn mặt hiện rõ vẻ mệt mỏi.
- em không đi à. Tôi hỏi.
- em sợ không ai coi anh. Em nói nhí nhảnh.
Tôi cười và đáp.
- làm như anh là con nít ấy, mà em cho số anh cho chị Kim à.
- Dạ vâng. Hôm bữa chị xin số anh để cảm ơn chuyến đi về, em nói không cần thiết đâu nhưng chị ấy cứ nằng nặc ạ. Em đành cho thôi. Có chuyện gì hả anh ? Em đáp.
- không có gì. Sáng nay thấy số lạ, nhắn tin hỏi thì ra là chị ấy thôi. Tôi nói.
- mà anh này, anh uống sữa nhé. Em nói.
- Cacao đi em. Tôi trả lời.
- Ok chiều anh nè. Em cười mỉm.
- mà em nè ! Tôi nói.
- sao cơ ạ. Em đáp.
- Nếu một ngày anh chết, em sẽ thế nào ? Tôi hỏi.
- em á. Em sẽ lấy chồng để duy trì thế hệ mới cho thế giới. Em cười.
- anh hỏi nghiêm túc ấy. Tôi nói giọng trầm.
- em không thích anh nói điểm gở vậy đâu. Khuôn mặt em biểu lộ những nét lo lắng một cách kín đáo.
- vậy bây giờ em chết anh sẽ thế nào ? Em nhìn tôi và hỏi.
- uhhhhhh. Anh sẽ làm Linh Mục. Tôi nói không chút suy nghĩ.
- phải không vậy, nghi ngờ quá à. Em cười.
- thật đấy. Tôi đáp.
Nụ cười tủm tỉm xuất hiện một cách ngớ ngẩn trên đôi môi dễ thương.
- thôi, anh uống cacao đi này. Em đưa tôi ly sữa.
- đút anh đi. Tôi đáp.
- như con nít ấy, nhõng nhẽo thiệt. Em ngân nga.
- vậy mà có người yêu mới ghê chớ. Tôi đáp.
- anh thật là. Em nói với khuôn mặt bực tức đáng yêu.
Thế là, được uống cacao mà không phải hoạt động. Không phải là lười mà đơn giản là muốn được chăm sóc cơ. Muốn được yêu cơ. Muốn nhìn em
Những lúc gần thế này cơ. Rồi Những ngày mệt mỏi cũng đi qua. Cuối cùng cũng đến cuối tuần. Bây giờ cũng khoảng tháng 11. Trời rét lạnh, nhưng cảnh vật vẫn vậy. Chỉ là nó buồn hơn, sắc màu nhạt và lạnh lùng hơn thôi. Ở ngôi nhà của tôi. Dịp cuối tuần này rất đặc biệt bởi ba mẹ tôi sẽ về và sẽ còn là ngày nhữnh chàng trai trong gia đình tôi sẽ ra mắt người yêu với bố mẹ.
- hôm nay mình sẽ làm món nem nướng nha cả nhà. Chị Hân xướng lên.
- okey. Mà anh Hai đi đón bố rồi hả chị. Tôi hỏi.
- uh nờ. Chị cười.
Trước nhà có tiếng còi xe. Tuy bố tôi đã ở tuổi 55 nhưng ông vẫn đẹp lắm. Đối với những người bằng tuổi thì vòng bụng to như đeo cái rổ. Còn ông tướng như thanh niên. Bụng vẫn sáu múi vì ông nói không với bia rượu và thuốc lá. Ông rất siêng tập thể thao và tập gym nên không thể trách thân hình hoàn hảo thuộc về ông.
- con chào bố. Ba chị em chúng tôi đồng thanh.
- đầy đủ nhỉ ? Nghe Nghĩa nói là hôm nay ra mắt phải không nào. Mà mẹ các con bận việc quá nên chỉ có bố về thôi. Ông cười.
- không sao đâu bố, có bố duyệt là ok rồi. Anh Thiên nói.
- con sẽ thay mặt mẹ cho. Chị Hân nhí nhảnh.
- mà Kỳ này. Con khoẻ chưa, bố mẹ xin lỗi nhé. Công việc nhiều quá. Ông nói với tôi.
- dạ không sao đâu ạ. Con hiểu mà. Tôi cườu ngượng nghịu.
- Bố ! Không chịu nha, con gái rượu của bố đứng đây mà bố không hỏi thăm gì hết à. Chị Hân nhõng nhẽo.
- được rồi, con gái rượu của bố. Mà khi nào ra mắt bạn trai đây. Ông cười.
- khi nào đám đực rựa nhà này đi hết thì co