Nụ Cười Của Nắng Có Mang Em Đi Không ?

Nụ Cười Của Nắng Có Mang Em Đi Không ?

Tác giả: Ken VJ

Thể loại: Truyện ma

Lượt xem: 322802

Bình chọn: 9.00/10/280 lượt.

n mới ra mắt. Chị Hân cười.

- Sợ đến lúc ấy thì cô lại ế đấy chứ. Ông nói.

- trời ơi! Bố này. Hứ. Ghét. Không chơi với bố nữa. Chị Hân hậm hực.

- thôi ! Đừng dỗi nữa mà. Ông nói kiểu dỗ dành.

- hứ, con dỗi rồi. Chị đáp lại.

Ba anh em tôi cười.

- thôi mà. Con thích cái gì. Bố cho. Ông nài nỉ.

- hihhi. Cái đó để con suy nghĩ. Chị Hân tủm tỉm cười.

- Bố như vậy là không chơi đâu nha. Cứ giận là được quà. Là tụi con giận hết đó nha. Anh Nghĩa nói.

- Ai tính với bọn con trai chứ. Chị Hân lanh lảnh.

- Thôi, thôi. Nghe các con cãi nhau chắc hết ngày mất. Bụng bố đang kêu đây này. Ông cười.

- okey. Con sẽ nấu cho Bố. À quên con sẽ cùng những con dâu tương lai sẽ nấu cho bố. Chị Hân nhí nhảnh trả lời.

Bố tôi vui vẻ đắc ý, ông đi nghỉ ngơi trong khi đợi chúng tôi nấu bữa tối. Anh Thiên và tôi đi đón những con dâu tương lai về. Còn anh Nghĩa thì hộ tống chị Hân và bà cô Nhã Uyên thì đi mua đồ ăn tối.

- Anh đang trên đường đến nhà em rồi nè ! Tôi cầm chiếc điện thoại trên tay và nói.

- đến nhà, anh cứ vô nhà đợi nha. Em chuẩn bị xíu đã ạ. Em nói nhỏ nhẹ.

- ok nè. Tôi đáp và cúp máy.

Trời về đêm bỗng nhiên đổ mưa, lạnh rét run. Xe dừng trước cổng, tôi xuống xe bước vô nhà. Căn nhà như đã đang chào đón ai, ánh đèn đã được bật sẵn. Ngồi xuống ghế, cần chiếc điện thoại tôi chơi game. Khoảng chừng 15' sau. Em bước ra với bộ váy caro trắng đen dài tới đầu gối, đôi chân đi trên đôi sandanl 5 phân. Tóc buộc chéo một bên. Cộng với phụ kiện là một cái đồng hồ và túi đeo tréo vai nhỏ nhỏ xinh xinh.

-có cần make up không anh. ? Em cười.

- như vầy là xinh lung linh rồi, mà trời mưa lạnh đó em. Tôi nói.

- vậy để em lấy thêm cái áo nữa nha. Em đáp.

- khỏi, lấy áo anh nè. Tôi nói và khoác chiếc áo bên ngoài của tôi cho em.

Sau đó, chúng tôi lên xe và tiến thẳng về nhà.

- Em cảm thấy thế nào ? Tôi nói.

- hơi hồi hộp một chút. Mà sao anh hỏi thế vậy ? Em trả lời.

- thì thường thường trong phim ấy khi con trai dẫn con gái ra mắt gia đình. Thì con gái thường hồi hộp lo lắng với gia đình của người con trai. Tôi nói.

- vậy ạ. ???? Em đáp.

- uh, chuẩn bị tinh thần nhé. Mà mẹ anh hôm nay bận không về được. Chỉ có bố anh thôi. Tôi nói thêm.

- gia đình anh bố mẹ khó hơn. ? Em hỏi.

- anh không biết nữa, mà bên các châu âu thì mấy đoạn này thoàng hơn châu á nhiều. Tôi trả lời.

- đúng rồi nè anh. Việt Nam đang còn theo phong kiến, bố mẹ anh có thế không ? Em hỏi.

- hên xui. Thôi em. Anh ít tiếp xúc với bố mẹ lắm. Tôi đáp.

- hai mình xuống thôi, đến nơi rồi. Tôi nói.

Bước xuống xe, thì có một ánh đèn xe khác chiếu thẳng vào mắt tôi. À ! Thì ra là anh Nghĩa cùng hai nữ kia mới đi mua đồ về.

- Chào em. Chị Hân nhí nhảnh.

- Dạ em chào chị. Em đáp lại cười với nụ cười tươi thật là tươi.

- chị nghe giang hồ đồ là em nấu ăn ngon lắm phải không ? Vô bếp thử tài nào. ? Thế là chị Hân kéo em vô nhà cùng.

Đằng sau. Anh Nghĩa xách đồ giùm cô người yêu. Tôi đành lòng đi vô trước. Bước vô nhà đã thấy tiếng cười đùa của em và chị Hân. Cô Nhã Uyên vừa bước xuống phòng bếp tôi đã nghe tiếng chào từ em.

- dạ, em Chào chị. Em cừoi.

Đáp lại bằng lời chào và nụ cười dễ thương. Chỉ là im lặng. Tôi cảm thấy hơi khó chịu với con người này.

- kệ họ đi. Chị Hân nói nhỉ vào tai em.

- có cần em làm gì không ? Tôi hỏi.

- có, rửa rau ấy ! Chị Hân đáp.

Đang ngồi xuống thì cái cô Nhã Uyên cùng ông anh từ đâu bay đến.

- Anh rau gì vậy ? Nhã Uyên hỏi anh tôi.

Nghe câu hỏi của cô ta mà tôi suýt lăn ra cười, không biết mục đích có mặt của cô ta trên trái đất là gì nữa !! Ôi trời.

- à rau sống để ăn nem nướng ấy mà. Anh cười.

- Út, cho chị dâu làm với này. Anh nói với tôi.

- cứ tự nhiên như ở nhà. Tôi đáp.

Chị dâu tương lai rửa rau cùng tôi.

Mùi nước hoa quá chi là .... Không biết có ảm vào rau không nữa.

- AaAaaaaaaaaaaaaA. Con sâu. Cô ta nhảy cẫng lên.

- có chuyện gì vậy em. ? Anh tôi hốt hoảng hỏi.

- con sâu, con sâu, nó ghê quá ! Nhã Uyên nói và chỉ vào con sâu rau đang nghe nguẩy trên lá rau.

- thôi, chắc chị dâu sợ sâu không rửa rau được đâu. Anh cứ để đấy tí bọn em làm cho. Chị Hân nói với giọng mỉa mai.

- cứ thế mà làm. Anh Đáp và dẫn cô ta lên lầu.

Khi hai người vô phòng chúng tôi cười phá lên.

- kỳ à. ! Đành giao hết trách nhiệm cho em vậy. Chị Hân tủm tỉm cười.

- vâng ! Trách nhiệm cao cả. Tôi nói.

- hello ! Cả nhà. Anh Thiên nhí nhảnh nói.

Bước xuống bếp cùng anh Thiên là một cô chân dài, váy ngắn cún cỡn, hở hang.

- giới thiệu với gia đình đây là người yêu của em. Cô ấy tên là Kim Liên. Anh Thiên hớn hở.

- chào em. Chị Hân cười tươi.

- chào chị. Cô ta nói với giọng kiêu kì.

- ờ. Hai đứa sắp bàn ăn nhé. Bọn chị cũng sắp làm xong rồi. Chị cười.

Kim Liên nhìn qua anh Thiên với ánh mắt khó hiểu.

- alright. Nhanh nhé. Anh Thiên đáp thay Kim Liên.

Nửa tiếng nữa trôi qua. Trong nhà chỉ có phòng bếp là rôm rả bởi tiếng nói của chị Hân. Em và Tôi. Thiên và cô người yêu thì trang trí bàn ăn, nói vậy chứ đa phần là Anh Thiên làm không à. Đồng hồ điểm


The Soda Pop