
gờ rằng tên Tiểu Vương này lại có thể hỏi câu ấy , nhấp một ngụm rượu , cười nói: “Thực ra chuyện này tôi cũng không rõ lắm , cậu không biết đây thôi , những chuyện liên quan đến phong tục dân gian đều là các bậc đi trước truyền lại , người này truyền cho người kia , đời này lại truyền cho đời sau , nói thật ra , thì đúng là chưa từng có ai thực sự nhìn thấy . Nhưng những chuyện như thế này chỗ đáng tin cũng có mà chỗ không đáng tin cũng có . Nhưng đây vốn là bữa nhậu mà , thêm nữa lại do chính mình ăn , chủ yếu là để cầu cho được sự yên ổn trong lòng thôi” .Chú Trương cũng tiếp lời: “Đúng vậy , tập quán từ xưa truyền lại nên giờ trở thành phong tục , nhà nào nhà nấy đều đã thừa nhận , vì thế nó vẫn được tiếp tục lưu truyền , cũng có rất nhiều chuyện đều không thể biết được có nguồn gốc từ đâu!” .Tiểu Vương cơ hồ nghĩ ra được thứ gì đó , liền nói: “Thế đã có ai thực sự nhìn thấy chưa?” .Trường Hà đưa mắt nhìn Tiểu Vương , mắt có chút ngờ vực , Trường Hà cũng giống như Viễn Dương , hiểu rất rõ phong tục tập quán nơi đây , vấn đề của Tiểu Vương lại được đưa ra trên mâm có thể hiện sự hiếu kính “tổ tiên” tại nhà Viễn Dương thật không thích hợp cho lắm , nhưng Trường Hà cũng hiểu được điều đó , cho nên hay có chút nghi ngờ nhưng cũng không chặn họng cậu ta .Chú Trương hướng ánh mắt về phía tôi , tôi thấy vậy cười với ông , trong lòng chú Trương , tôi cũng được tính là một nhân vật tầm cỡ trong xã , tuy vấn đề của Tiểu Vương hỏi cũng có chút không thích hợp nhưng xét ra chẳng phải là vấn đề gì to tát lắm , vả lại tôi đang ngồi ở đây nên dù chú không nể mặt Tiểu Vương nhưng cũng phải nể mặt tôi vài phần . Chú Trương nghĩ ngợi một lát , nói: “Gần đây thì không thấy có ai nhắc đến chuyện đó , nhưng hơn ba mươi năm trước các bậc tiền bối có kể lại rằng , bên thôn Viễn Vọng không được yên ổn , lại tràn đầy xú khí , chỗ đó trước đây là một ngọn núi hoang vu , từng có đám giặc cỏ phục bên đường , thấy người qua lại , bọn chúng không dùng thương , không dùng kiếm , mà dùng đao chặt đầu , giết rất nhiều người , tích tụ lại thành oán khí . Mỗi khi đêm xuống , các oan hồn tha hương sẽ xuất hiện tại đấy , không những thế còn quấy nhiễu vùng đó , hại chết không ít người . Sau này từng có một đạo sĩ đến đây , vị đạo sĩ đó quan sát kỹ càng hình thế rồi phán rằng những oan hồn bị chết trước đây vô cùng đáng thương , chỉ có thể thu phục mà không thể diệt trừ được . Chẳng biết vị đạo sĩ đó dùng cách nào mà từ đấy trở đi vùng ấy cũng được yên ổn trở lại , nhưng cứ đến khoảng trước sau ngày rằm tháng Bảy , chỗ đó lại âm u đáng sợ vô cùng , không ai dám đi lại ở đoạn đường đó vào ban đêm cả . Nhưng khi những thứ linh dị ấy xuất hiện thì cũng không phải tất cả mọi người đều có thể nhìn thấy được, cho dù là cùng một người , nhưng nghe nói còn phải xem cái gì mà thiên can địa chi , có khi lại là kiếp trước đời nay , hay tiền căn hậu quả gì gì đó nữa” .Hai mắt Tiểu Vương bắt đầu trợn trừng: “Một đao chặt đứt đầu???” .Thứ mà chúng tôi nhìn thấy , chẳng phải là một bóng người không đầu đó sao?Chú Trương sảng khoái cười lóm: “Đây là câu chuyện của cha chú kể lại . Ha ha , lúc đó chú mới bảy tuổi , cực kỳ nghịch ngợm , chạy nhảy lung tung , thoắt cái đã không thấy bóng đâu , mỗi lần cha chú không tìm thấy chú thì lại lo lắng , sau đó đem câu chuyện kể cho chú nghe , để chú không dám chạy nhảy lung tung nữa . Còn nó là thật hay là giả thì cũng chẳng có người nào biết được” .Trương Viễn Dương ăn một miếng , lại đùa cợt: “Nghe nói lão già Trương Thanh Dương ở thôn Thanh Thủy chính là hậu nhân của lão đạo sĩ đó đấy . Ha ha! Không biết hậu nhân của đại sư bắt quỷ đã từng nhìn thấy quỷ chưa nhỉ?” .Tiểu Vương nghe thấy thế , vội vàng nắm chặt tay Trương Viễn Dương , hỏi gấp: “Anh nói cái gì? Thôn Thanh Thủy? Trương Thanh Dương?” .Trương Viễn Dương nhìn Tiểu Vương vẻ nghi ngờ , ánh mắt liền di chuyển đến gấu tay áo đang bị Tiểu Vương nắm chặt , sau đó lại nhìn Tiểu Vương , nói đùa: “Ô hay , Tiểu Vương , tôi nói đến chuyện hậu nhân của lão đạo sĩ ấy đều là những việc mà hồi nhỏ được nghe kể , còn người nhà Trương Thanh Dương không có thừa nhận như thế! Cậu vội tìm nhà của hậu nhân lão đạo sĩ đó làm gì vậy? Lẽ nào cậu muốn đến bái ông ta làm sư phụ?” .Tiểu Vương ngớ người , miễn cưỡng cười mỉm , nói: “Ha ha , không đâu , nhân tiện hỏi thế thôi” .Trương Thanh Dương? Chẳng phải là người nông dân thuần hậu chất phác mà ngày hôm nay đến tìm tôi phê duyệt cho xây nhà hay sao? Tôi và Trường Hà đưa mắt nhìn nhau , e rằng cũng chỉ có tôi và Trường Hà hiểu rõ tại sao Tiểu Vương lại hỏi như thế.Sau bữa tối cũng đã hơn chín giờ , ánh trăng sáng vằng vặc , chúng tôi tập hợp thành nhóm rồi rời khỏi nhà Viễn Dương .Trường Hà không nhắc đến việc muốn về nhà , Tiểu Vương bèn chủ động hỏi: “Trường Hà , tối nay đến chỗ tôi ngủ nhé , chúng ta chuyện phiếm cho vui?” .Trường Hà cảm thấy trong lòng nặng trĩu , gật đầu đồng ý .Trở về nhà nghỉ của ủy ban , tôi liền đi rửa mặt , nghĩ kỹ lại những lời chú Trương nói , liệu có việc trùng hợp như thế chăng? Nếu bảo bóng người h