Snack's 1967
Lữ Quán Giết Người

Lữ Quán Giết Người

Tác giả: Minh Quân -

Thể loại: Truyện ma

Lượt xem: 322293

Bình chọn: 10.00/10/229 lượt.

ẽ cần có mảnh đất của riêng anh, một mái nhà để che chở anh, để nghỉ ngơitrong lúc...

- Ậy, cái đó còn lâu. Tôi chưa thấy thích sống định cư mộtchỗ. Tất cả đất đai đều thuộc về tôi: bầu trời là mái nhà, mặt đất là giường ấm.Cô là đàn bà, cô không hiểu được đàn ông. Tôi thích đêm nay ngủ trên ngọn đồi,ngày mai đến một làng khác. Nay kết bạn với kẻ cùng đi một hướng, hôm sau lạichia tay. Cuộc đời luôn luôn thay đổi, khung cảnh luôn luôn thay đổi...

Mary vuốt ve con ngựa một cách trìu mến. Tay nàng cảm thấyhơi ấm của nó phả lên. Jean mỉm cười:

- Đất ở đâu không là đất? Trời ở đâu chẳng là trời?

- Nhưng đất ở vùng đó xấu và đen...

- Kể gì màu đen hay trắng? Bùn sình trong đồng hoang cô sốnglâu nay trắng lắm đó sao? Mà ngay trong chuồng lợn của cô ở Helford, sau khimưa không đen, hẳn?

- Hôm nay anh nói chuyện điên ghê, Jean ạ !

- Làm sao tôi có thể tỉnh táo được, hở Mary? Khi mà cô đứngđó, tựa vào ngựa của tôi, mái tóc rối tung lẫn vào bờm ngựa... và tôi, tôi biếtrằng chỉ chốc lát đây hai ta đã mỗi người mỗi nẻo: tôi ngược bắc, cô xuôi nam.Tôi lên đồi hoang lạnh trơ trọi, còn cô, cô trở về nhà ông Bassat uống tràtrong phòng ấm !

- Vậy thì anh khoan đi đã. Hãy cùng tôi về North Hill rồitính sau...

- Đừng xui dại tôi nữa, Mary! Cô muốn tôi ngồi uống trà vớiông toà và để lũ con ông ngồi lên nũng nịu ư? Thôi đi! Tôi không thuộc vào lớpngười đó.

- Cả em nữa, em cũng thế, Jean!

Mary nghẹn ngào như sắp khóc, nhưng nàng mím môi lại, cốnén:

- Anh ác lắm, Jean ạ! Trong đời anh, anh có bao giờ thươngyêu ai đâu, nghĩ đến ai đâu...

- Mary! Vậy thì cô không hiểu tôi. Có, tôi có thương yêu, cónghĩ đến một người, một người đã cảm hóa tôi, khuyến khích tôi, gây cho tôi tinyêu vào cuộc đời, vào Chúa... nhưng hoàn cảnh không cho phép tôi, tôi biết làmsao? Rồi một ngày kia...

Jean đến gần Mary, nắm lấy tay nàng, giữ trong hai bàn tay rắnchắc của mình. Mary gục đầu vào vai Jean nức lên khóc, khóc rưng rức, không ngừng.Trong đời nàng, đây là lần thứ nhất, từ khi mẹ mất cô gái được khóc trong vòngtay người mình yêu, khóc trong sung sướng.

Jean lặng lẽ vuốt tóc người yêu, bàng hoàng vì xúc động. Anhkêu lên khe khẽ :

- Mary Yellan! Hãy hiểu cho anh...

Mary ngẩng đôi mắt đẫm lệ nhìn Jean:

- Anh lúc nào cũng muốn đi, đi, đi mãi...

- Không hẳn thế... nhưng vì em, anh đã bắt đầu nghĩ đếntương lai, một mái nhà, một...

- Vì em? Vì em mà hướng về sông Tamar? Trời làm mái nhà, đấtlàm giường ấm? Vì em...

- Phải! Vì em, anh đã từ bỏ cuộc sống trộm cắp bất lương, cốtu tỉnh làm ăn, sẽ dành dụm để có nhiều tiền, rõ nhiều. Rồi một ngày kia, anh sẽtrở về Helford với một cái xe ngựa và tất cả số tiền dành dụm, anh sẽ tìm đếnnhà em, rồi chúng ta sẽ cùng ngồi trên xe ngựa đó, thẳng đến nhà thờ... Emkhông muốn như thế hay sao? Em muốn gì nào? Anh muốn dành cho em một ngạcnhiên... nhưng em đã làm cho anh không giữ kín được điều dự định...

Mary gỡ vòng tay Jean, đứng lùi ra một chút, vừa vuốt tóc, vừanghiêm giọng hỏi:

- Tại sao anh lại không thể cùng em đi thẳng về Helford ngaytừ bây giờ? Helford không có nhà thờ hay là anh muốn mang hết vàng bạc của toànxứ Anh làm sính lễ cưới em? Anh coi em là thứ người gì chớ? Vả lại, sao anh dámchắc là một ngày vô định nào đó, anh trở lại Helford em không có chồng rồi?

- A! nếu thế, anh lại ra đi, trời làm màn, đất làm giường...Nhưng anh tin là...

- Em không đùa nữa. Ừ! Thì hãy cứ cho là em vẫn đợi anh,nhưng ngộ anh bị một tai nạn gì đó trong cuộc phiêu lưu hay đau ốm bất ngờ nơiquê người, xứ lạ thì sao?

Jean lúng túng một giây rồi đáp:

- Làm gì có chuyện nhảm nhí ấy? (Giọng anh trầm lại, thiếttha.) Mary! Hãy nghe anh! Anh không muốn em phải khổ nhọc vì anh, hiện nay chỉcó cỗ xe và những vật dụng tồi tàn... Bắt người mình yêu chia xẻ cuộc sống nhưthế thật là tàn nhẫn...

- Em không phải thứ con gái nhà trưởng giả, chờ xe hoa đếnđón. Nếu anh yêu em, chúng ta chỉ cần đến một nhà thờ. Rồi, chúng ta có thể vềlàng em, chúng...ta...

- Anh có thể về Helford với em, song không về bây giờ được.Phải có một cái vốn kha khá, phải...khổ quá, anh không thể giải thích. Ngheđây! Anh đang chọn sự vất vả, vì em, và anh không muốn em phải chia sẻ sự vất vảđó. Chỉ còn cách em về Helford đợi anh...

Jean cúi xuống vòng tay ngang lưng Mary, định hôn từ biệtnàng, Mary đẩy ra, giọng cương quyết:

- Jean! Tôi hỏi anh và nhân danh Đấng tối cao, anh hãy trả lờithành thật: anh có yêu tôi không?

- Trời ơi, còn phải hỏi. Không yêu em, giờ này anh vẫn ngủkhò ở trong chòi... Ai đủ quyền lực bắt anh phải bỏ Trewarthat đi nơi khác kiếmtiền? Kiếm tiền để làm gì chứ? Em biết rõ mà!

- Vậy thì, em lên xe với anh đây. Em sẽ chia sẻ mọi cực nhọcvới anh...

Mary nói và bước lên xe. Jean há miệng ra, trố mắt kinh ngạc:

- Mary! Chớ có quá rồ. Đừng bỏ chỗ an lành. Anh sẽ trở lạimà!

- Này! Hãy nghe em nói. Nếu anh định cùng em chung sống thìquyết định từ bây giờ. Bằng không hãy đi đi! Đi luôn đừng bao giờ tìm em ởHelford hay bất cứ đâu nữa. Em đợi anh trả lời đây!

Nàng phóc xuống đất, hai tay chống vào cạnh sườn, chờ câu trảlời với