XtGem Forum catalog
Điệu Nhảy Thầy Tu

Điệu Nhảy Thầy Tu

Tác giả: Jarson Dark

Thể loại: Truyện ma

Lượt xem: 323484

Bình chọn: 10.00/10/348 lượt.

ỗ làm chất liệu xây dựng chính. Trước mắt tôi bây giờ, tức là phía đằng sau ngôi nhà, là một nửa mái nhà lợp ngói rất dốc. Lên tới đỉnh, mái gập về phía bên kia một chút, có hình dáng gần giống như một chiếc Bungalow. Tôi nhận ra điều đó khi lái xe đi ngang ngôi nhà, qua một khoảng vườn nhỏ.

Con đường dẫn xuống bãi biển hòa vào một nền cát mịn. Tôi cho xe lăn bánh đến vách đá cao chắn gió rồi tắt máy. Bước khỏi xe, tôi tiến lại gần ngôi nhà.

Hiên nhà hướng về phía biển, cửa đang mở. Tôi nhìn vào trong và phát hiện ra một căn bếp cùng một phòng khách rất rộng, được trang hoàng trông ấm cúng và có vẻ vững chãi.

Không một bóng người.

Tôi nhớ lại cô gái mà tôi đã nhìn thấy từ gò đất trên cao. Chắc chắn cô ta vẫn còn ở bãi biển kia. Tôi quyết định tới gặp và hỏi thăm cô ta bởi không thể tự nhiên bước chân vào một ngôi nhà lạ.

Tôi bước đi chầm chậm qua bãi cát, rồi phát hiện cạnh một túp lều hình nấm bằng khung gỗ lợp rơm một vài phần trang phục. Vẫn không thấy bóng dáng của cô gái.

Chỉ tới khi những làn sóng trào tới đã gần chạm vào người, tôi mới dừng chân lại. Ánh nhìn lướt qua mặt nước, những làn sóng của nó phản chiếu ánh mặt trời và khiến tôi lóa mắt. Cánh tay người vẫy thật khó nhận ra.

– Này ông, ông muốn đi đâu vậy? – Giọng nói ném câu hỏi về phía tôi còn rất trẻ, trong vắt, và chỉ sau đó một thoáng, một cô gái rất trẻ bước lên từ mặt nước, có vẻ như cô chẳng quan tâm tới chuyện một người lạ đang nhìn cô lõa thể.

– Thở dồn dập, cô bé dừng lại trước mặt tôi và giơ tay vắt tóc.

– Ông muốn đến thăm chúng tôi hay sao?

– Vâng, tôi tìm Fedora ...

– Đó là mẹ tôi. – cô gái nhanh nhảu nói và đưa bàn tay còn ướt cho tôi bắt. – Tôi là Lisa Golon, con gái Fedora.

– Tôi tên là John.

– Nghe như tên của người Anh.

– Đúng vậy. – Tôi nhìn thấy làn da cô bé đang dợn lên vì lạnh. – Cháu không muốn mặc quần áo vào sao?

– Thế thì tốt hơn. – Cô bé cười và chạy ngang người tôi, hướng về túp lều bằng nấm, cầm lấy chiếc khăn bông và lau khô tóc. Sau đó, cô mặc quần áo vào.

– Chú muốn gặp mẹ cháu làm gì? – Cô bé hỏi khi nhìn thấy tôi bước vào dưới mái che.

– Chú muốn nói chuyện với bà ấy.

– Về chuyện gì? - Cô bé đột ngột cười vang. – Nhưng cháu nghĩ ra rồi, chắc chú quan tâm đến những bức tranh của mẹ cháu. Đúng không nào?

– Có lẽ thế!

Cô bé nhún đôi vai mỏng manh.

– Nhưng cũng có thể chú muốn bàn chuyện làm ăn với ba cháu? Nếu thế thì chú phải chờ lâu đấy. Tối nay ba cháu mới về.

– Không, không, chú chỉ muốn nói chuyện với mẹ cháu thôi. Kể cả về Paris!

– Tôi thêm vào câu cuối cùng.

– Ô! Hay quá, thành phố đó rất đẹp. Mẹ cháu vừa ở Paris về đấy.

– Chú biết!

– Chú có gặp mẹ cháu ở đó không?

– Không, nhưng cả hai chúng tôi cùng quen một người. Bà ấy tên là Tanith.

Cháu đã nghe thấy cái tên này chưa?

Lisa không mang giày. Cô bé thò ngón nhân cái sục cát lên, suy nghĩ.

– Chưa, cháu không quen bà nào tên Tanith cả. Bà ấy sống ở đâu ạ? Có phải ở Pont-Even?

– Không, ở Paris.

– Ra thế. – Cô bé cười. – Chú biết không, chú John, cháu chẳng mấy quan tâm đến việc làm của mẹ cháu đâu. Cháu không thích những bức tranh đó.

– Tại sao cháu lại không thich chúng?

Cô bé tiếp tục thò ngón chân xoay xoay trong cát.

– Sao cháu thấy chúng u ám và bi quan quá.

– Có phải mẹ cháu cũng vậy không?

– Mẹ cháu có thể thuộc loại người hướng nội, ít nhất là khi bà vẽ tranh.

Nhưng lúc khác thì và rất bình thường. – Lisa cười. – Chú đã vào nhà chưa? – Cô bé hỏi tôi.

– Chưa, tại chú không nhìn thấy mẹ cháu.

Cô bé xoay người.

– Kỳ thật. Mẹ nói là sẽ ngồi đó chờ và nấu ăn cho cháu.

– Nhưng chú cũng chỉ mới nhìn qua hàng hiên thôi.

– Thế thì chắc mẹ đang ở phòng khác. Đi nào, chú John, ta vào nhà thôi! – Cô bé giơ tay vẫy tôi và đi trước.

Tôi nhìn sau lưng cô bé. Hai cánh tay cô chuyển động nhịp nhàng cùng với mỗi bước đi, thế rồi đột nhiên, tôi nhìn thấy một vệt thẫm màu trên hai bàn tay đó. Cái thứ thẫm màu ấy chảy dọc theo những ngón tay, tụ lại nặng lên, và chỉ một nửa tích tắc sau, nó nhỏ những giọt đầu tiên xuống cát.

Để lại những vệt màu đỏ.

Máu!

Jarson Dark

Điệu Nhảy Thầy Tu

Chương 4

– Lisa! – Tiếng gọi gắt gao của tôi khiến cô bé dừng phắt lại.

Đột ngột, tôi cảm nhận được một sự thay đổi kỳ lạ. Mặc dù tôi vẫn đứng trên bãi biển, nhưng mọi chuyển động tại sao đều chậm hẳn lại một cách bí ẩn.

Tôi nhận ra điều đó khi Lisa xoay người lại phía tôi. Toàn bộ chuyển động như bị khuấy đảo. Tôi có cảm giác cô bé như một vũ công balet đang trôi bồng bềnh trên một đám mây, giơ hai tay ra và máu phủ trên hai bàn tay cô đã bị lực ly tâm xoay rộng ra ngoài. Những giọt máu tiếp tục vẩy xuống cát.

Thế rồi chỉ một tích tắc sau đó, mọi việc trở lại bình thường. Lisa nhìn tôi.

Cả khuôn mặt cô bé bây giờ là một câu hỏi lớn, cô nói:

– Tại sao chú lại gọi cháu?

– Tôi giơ tay chỉ xuống hai bàn tay cô, muốn nói một câu gì đó nhưng rồi kịp nuốt những lời đó xuống họng. Thật vô lý. Hai bàn tay nhìn rất bình thường.

Suýt nữa thì tôi đã bị bẽ mặt.

– Thôi được rồi! –