
ng ngoảnh lại nhìn. Dướitrăng, con đường Vô Miên lặng lẽ trải dài xa xa, không có ai bám theo họ. Anhkhông chạy nữa, ngồi bệt ngay xuống đất, vừa thở hồng hộc vừa nói: “Nghỉ mộtlát... nghỉ một lát đã...”
Lục Lục ngồi tựa vào anh, nói: “Nước, còn không?”
Chu Xung lắc đầu: “Cố chịu đựng! Sắp đến Đồng Hoảng rồi.”
“Ta đi có đúng hướng không?”
“Không rõ nữa... nhưng có thể khẳng định điều này: khi ra khỏicái chốn ma quỷ đó, chúng ta chạy thẳng một hơi, ta đã cách xa nó rồi.”
Lục Lục nhận ra sắc mặt Chu Xung khác lạ, rất nhợt nhạt; anhcũng quá sợ và quá mệt.
Nghỉ một hồi, Lục Lục đứng dậy nói: “Đi thôi!”
“Để anh cõng em.”
“Không cần đâu.”
Chu Xung lấy con dao găm ra khỏi túi cô, và cả con dao trongtúi anh nữa, ném vào bãi cỏ ven đường: “Nhẹ được 2kg.”
“400 đồng cũng vứt à?”
“Lúc này tiếc của làm gì nữa!”
Bỏ bớt con dao, Lục Lục thấy dễ chịu hơn thật. Đúng, đườngxa chỉ nên gọn nhẹ là tốt nhất.
Chu Xung vừa đi vừa nói: “Nếu đúng là không bước nổi nữa thìcái ba lô này cũng vứt luôn.”
Lục Lục hỏi: “Nếu vẫn không thể bước nổi?”
Chu Xung nhìn cô, nói: “Anh hiểu ý em rồi. Ý em là nếu khôngbước nổi nữa, anh có vứt em ở lại không chứ gì? Anh ngờ rằng... Tiểu Quân bịTrường Thành rũ bỏ!”
Lục Lục thở dài: “Mong sao không phải là thế.”
Lúc này đã gần 4 giờ sáng. Gió nhẹ, không nghe thấy tiếng rúrít nữa, chỉ có tiếng lá cây bên đường sột soạt hơi đáng ngờ. Trăng chênh chếchbên trời, hình như nó sắp đi ngủ. Đêm nay Lục Lục đã trải qua những xáo trộnghê gớm nhất trong đời, cho nên khi nhìn thấy phía trước có những ánh đèn củanhân gian, cô rất xúc động.
“Có nhà cửa!” Cô bỗng kêu lên.
Chu Xung nhìn về phía trước, quả nhiên thấy có nhà ai đó!Anh nhảy cẫng lên: “Chà! Em sắp có nước uống rồi!”
Lục Lục hỏi: “Đó là Đồng Hoảng à?”
Chu Xung nói: “Chưa chắc. Vì Đồng Hoảng rộng lớn, có lẽ đâychỉ là một cái thôn. Nhưng chắc chắn phải có nước uống.”
Cả hai lập tức rảo bước nhanh hơn.
Lục Lục đã từ từ trong ác mộng trở về với đời sống thực, cônói: “Anh xem xem đã có sóng di động chưa?”
Chu Xung giở ra nhìn: “Chưa! Vùng này xa, núi cao. Chắc phảiđến Đồng Hoảng thì mới có.”
“Em rất muốn gọi điện về nhà... em để di động ở khách sạn...”
“Mất toi 2000 đồng! Sao em không cầm ra?”
“Lúc chạy ra khỏi phòng, rồi nhìn thấy ngôi nhà cũ ấy em sợquá bỏ chạy, vứt béng cả di động...”
“Không sao. Lát nữa vào gặp công an, em nhớ nhắc đến cái diđộng, họ sẽ tìm giúp cũng nên.”
“Được.”
Phía trước khong phải thôn xóm mà là một thị trấn nhỏ, nhưngdân chúng đang ngủ, chỉ có đèn đường soi lờ mờ. Hai người vừa đi vừa ngó nhìn,mong sao nhìn thấy một cửa hàng tạp hóa bán thâu đêm. Lục Lục đang khát khô họng,mệt lử. Họ thấy có quán cơm, quán trà, quán bi-a, hiệu làm đầu, ngân hàng...nhưng không thấy hiệu tạp hóa nào.
Lục Lục bỗng dừng bước. Chu Xung ngoảnh lại nhìn cô: “Sao thế?”
“Đừng đi nữa, Chu Xung! Đừng đi nữa.”
“Sao thế?”
Lục Lục thở gấp, cô run run nói: “Đây... đây vẫn là thị trấnĐa Minh.” Chu Xung rùng mình ngoảnh phắt đầu lại nhìn về phía trước! Sẩm tốiqua họ từ hướng nam đi vào Đa Minh, sau lúc nửa đêm họ trốn ra theo hướng nam rồichạy thẳng về phía trước, sao có thể quay trở lại Đa Minh được?
Tức là ở đây lại mọc thêm một thị trấn Đa Minh nữa! Vì haingười đang đi vào từ phía bắc của thị trấn Đa Minh này, nên tiến vào rất sâu rồimới phát hiện ra.
Chu Xung nói nhỏ: “Hay là... nhà cửa ở miền này xây dựng naná nhau?”
Lục Lục bỗng chỉ tay sang bên: “Nhìn lại đi!”
Chu Xung ngoảnh sang, thì thấy bà già kỳ quái kia lại xuấthiện, mái tóc chải ngay ngắn, sắc mặt trắng sáng, đẩy xe nôi từ từ bước lại,chiếc áo bông phủ trên xe nôi...
Trở lại ngày 28 tháng 11 năm 2010, phòng 109 khách sạn thịtrấn Đa Minh.
Trong tình thế bị uy hiếp, Khúc Thiêm Trúc đã sát hại TriệuTĩnh. Sau khi bị tiêm thuốc Cyaniding, Triệu Tĩnh càng lúc càng thở gấp, rồi bỗngngừng hẳn. Lúc này Khúc Thiêm Trúc bỗng thấy hối hận nhưng mối nguy hiểm đếnquá nhanh, cô không thể kịp nghĩ cách đối phó.
Cô đờ đẫn ngồi trên sàn nhà hơn một giờ, rồi mới nhớ đến việcphải tìm cái giọng nói bí hiểm kia. Cô yêu cầu gã hiện thân.
Hắn khẽ nói: “Cô đã sẵn sàng chưa?”
Khúc Thiêm Trúc sợ quá không dám nói nữa. Gã hỏi liền ba lần.Cuối cùng gã bảo cô mở cửa cho gã.
Đèn trong phòng bỗng bật sáng lòa, Thiêm Trúc phải lim dim mắt.Rồi cô mặc áo, từ từ bước ra cửa, lấy hết lòng can đảm, mở cửa. Một thanh niêntrẻ tuổi, sắc mặt trắng như bột.
Thiêm Trúc từ từ bước lùi lại, rồi tựa vào bệ cửa sổ, nhìnchằm chằm vào kẻ lạ mặt.
Đối phương chầm chậm bước vào, đóng cửa lại, sau đó khẽ nói:“Tôi ngồi được chứ?”
Thiêm Trúc định nói “mời anh ngồi”, nhưng cô lại im lặng.Lúc này, nơi này không cần lịch sự làm gì.
Gã trẻ tuổi bước đến bên cái giường kê phía trong, nhẹ nhàngngồi xuống. Giữa anh ta và Thiêm Trúc cách nhau thi thể của Triệu Tĩnh. Gã bănkhoăn nhìn nhanh cái xác rồi hỏi cô: “Có thể… che anh ta đi, được không?”
Thiêm Trúc chưa kịp nói thì anh ta đã kéo mảnh vải trải giườngđậy lên mặt Triệu Tĩnh. Không khí bên dưới mảnh vải thoát ra, mảnh vải lập tứcxẹp xuống, khuôn mặt của Triệu Tĩnh nh