Duck hunt
Cưới Ma

Cưới Ma

Tác giả: Chu Đức Đông

Thể loại: Truyện ma

Lượt xem: 326912

Bình chọn: 8.00/10/691 lượt.

lời, anh chỉ nói giọng trầm trầm: “Emđể anh yên một lát.”

Tiểu Quân không nói gì nữa. Trường Thành lặng lẽ bất động,ngồi trong bóng tối. Tiểu Quân không nhìn thấy vẻ mặt anh. Cô như một đứa trẻcon mắc lỗi, nín lặng không nói một câu. Cô mong Trường Thành sẽ bình tĩnh trởlại, rồi nghĩ được cách để thoát ra.

Hơn nửa giờ, Trường Thành vẫn im lặng. Nửa giờ ấy sao mà dàidằng dặc . Tiểu Quân không chịu nổi nữa, cô nắm cánh tay anh lắc thật mạnh:“Trường Thành...”

Trường Thành lại nói: “Em để anh yên tĩnh một lát đượckhông?”

Tiểu Quân rất muốn rất muốn nói chuyện với anh,cô đoán rằngmình không còn nhiều thời gian nữa. Nhưng không hiểu Trường Thành đang nghĩ gì,dường như anh không có tâm trạng nào để nói chuyện. Tiểu Quân trào nước mắt, côrấtbuồn.

Lại gần nửa giờ nữa trôi qua, hình như Trường Thành đã ra khỏitrạng thái đờ đẫn, anh ôm choàng Tiểu Quân, khẽ nói: “Sao anh có thể hối hận gìchứ?” Khiến cô cảm thấy vừa hạnh phúc lại vừa xót xa, cô hôn anh, rồi lẩm bẩm:“Thế là em đã thỏa mãn rồi.” Cô ngả đầu lên vai anh, nhắm mắt lại.

Lát sau cô bỗng hỏi: “Mấy giờ rồi nhỉ?”

Trường Thành: “Chắc là hơn 2 giờ sáng."

Tiểu Quân buồn bã nói: “Em không còn nhiều thời gian nữa...Trường Thành, em rất hạnh phúc, chút thời gian cuối cùng vẫn được ở bên anh…”Nói đến đây nước mắt cô tuôn rơi lã chã.

Trường Thành nghẹn ngào: “Tiểu Quân, chắc chắn không có chuyệngì hết, thật mà...”

Tiểu Quân lau nước mắt, cô rờ rẫm trong bóng tối. “Chiếcbánh ga-tô anh mua cho em đâu?”

Trường Thành: “Em đói rồi à?”

Tiểu Quân cười cay đắng: “Em muốn ăn thật no.”

Trưòng Thành dịu dàng: “…anh sẽ tìm.”

Rồi anh đứng dậy, lần tìm trên mặt bàn gần cửa sổ, cầm cáibánh ga-tô lên, quay lại đặt vào tay Tiểu Quân.

Tiểu Quân mở hộp, cầm cái bánh, ăn lấy ăn để. Cô không nhìnthấy khuôn mặt Trường Thành lúc này đang trào hai hàng lệ. Ăn xong, Tiểu Quânkéo luôn vạt áo lau tay, rồi nói: “Em vẫn thấy đói.”

Trường Thành khẽ nói: “Hết mất rồi…”

“Cho em ít nước.”

“Anh lấy nước cam nhé?” Trường Thành từ từ mở cánh cửa tủ lạnh.

Tiểư Quân bỗng kêu lên như bị kim châm: “Em không uống nữa.”

Trường Thành: “Sao thế?”

Tiểu Quân hơi do dự, rồi nói: “Em không uống các thứ của họ!Anh đưa em chai nước em đã mua.”

Trường Thành lại lần tìm một hồi, rồi cũng tìm thấy chai nướckhoáng, đưa cho Tiểu Quân.

2 giờ 18 phút.

Tiểu Quân cầm chai nước khoáng, mở nắp, giơ lên uống ừng ực.Nước mát lịm. Trường Thành cố căng mắt nhìn cô.

2 giờ 20 phút.

Ăn rồi, uống rồi, Tiểu Quân thấy đầu óc chơi vơi, cô tựa vàođầu giường, từ từ nằm xuống. Cô có cảm giác như bị tiêm thuốc mê, rất nhanhchóng, tứ chi không điều khiển được nữa, miệng khẽ lẩm bẩm: “Sao em lại chóng mặtthế này? Trường Thành... anh ôm em đi...”

Trường Thành không bước lại. Tiểu Quân gọi, giọng rất yếu:“Trường Thành...”

Cô nghe thấy một tiếng “khục...” Trong bóng tối,Trường Thànhquỳ xuống, rồi anh gào khóc. Lần đầu tiên cô nghe thấy anh khóc, cô không biếtđã xảy ra chuyện gì, định hỏi anh nhưng đôi môi cô chỉ khẽ mấp máy, không thểnói được nữa.

“Anh xin lỗi Tiểu Quân. Thực ra người đàn bà ấy cũng nói vớianh, nói rằng một trong hai chúng ta phải chết! Em hãy tha thứ cho anh, anh đãích kỷ; dù anh không hại em, thì em cũng sẽ lựa chọn để anh sống, em chết, đúngkhông? Em sẽ không hận anh chứ? Tiểu Quân nói đi, em sẽ không hận anh...”

Tiểu Quân đã không thể phẫn nộ hay đau buồn gì nữa,trong óccô xuất hiện một xoáy lốc khổng lồ màu trắng, xoay tít với tốc độ cực lớn, ý thứccủa cô dần loãng tan vào đó; cô gắng sức nhoài ra ngoài...

Cô chỉ có thể nghe thấy TrườngThành đang khóc lóc kể lể,nhưng không nhìn thấy anh đang quỳ ở bên. Vào thời khắc này cô rất muốn nhìn thấyanh: người đàn ông luôn rất mực chiều chuộng cô, người đàn ông từng nói sẽ đi vớicô cùng giã biệt cõi đời, người đàn ông sắp cùng cô tổ chức hôn lễ. Cô rất muốnnhìn khuôn mặt, vẻ mặt, và đôi mắt của anh.

Tất cả tối đen. Tiểu Quân càng lúc càng thở gấp. Cô chỉ cònlại một làn ý niệm cuối cùng đang đung đưa, văng vẳng nghe thấy tiếng hát từđâu đó rất xa xôi vọng đến.

Dù người đi, bỏ căn phòng hoang hóa,

Thì cũng để chìa khóa lại cho anh.

Dù người đi, để tình mọc rêu xanh,

Thì cứ kê nguyên lành hai chiếc ghế.

Dù người mang nhan sắc cho nhân thế,

Thì cũng xin gửi lại chiếc gương soi.

Dù người ngả vào kẻ khác mất rồi,

Thì cũng để bóng hình xưa ở lại.

Dù thế giới của người giờ xa mãi,

Thì cũng lưu cột mốc để anh hay,

Dù người theo ai bước đến tương lai,

Thì quá khứ cứ gửi anh trọn vẹn.

Dù cùng ai người nguyện cầu vĩnh viễn,

Sau vĩnh viễn người lại thuộc về anh.

Dù người hẹn với ai cả lai sinh,

Thì kiếp này cũng cho anh kỷ niệm.

Trường Thành bước lại gần, anh nói trong nước mắt: “Vừa nãyanh rất muốn đưa em thoát ra, nhưng em cũng thấy rồi: bốn bề đều là tường vâykín, không có lối thoát... Người đàn bà ấy nói nếu anh không để em chết thì anhphải chết. Anh cũng đã xem băng hình của họ, những cách chết vô cùng đáng sợ, vượtquá sức chịu đựng tâm lý một người bình thường. Anh thấy sợ! Người đó cũng bảo,nếu anh làm cho em chết thì em được chết an lành khôn