XtGem Forum catalog
Cưới Ma

Cưới Ma

Tác giả: Chu Đức Đông

Thể loại: Truyện ma

Lượt xem: 326880

Bình chọn: 7.5.00/10/688 lượt.

g hề đau đớn! Anh đã bỏthuốc mê vào nước của em, nó sẽ giúp em mất hết tri giác, bây giờ anh tiêmCianiding cho em, em sẽ được nhẹ nhàng giải thoát...Tiểu Quân, em yêu anh, em sẽkhông hận anh, đúng không? Anh biết em không thể nói được nữa nhưng lòng emđang thì thầm: em không hận anh...”

Lúc này là 2 giờ 21 phút.

Trường Thành tiêm cho Tiểu Quân xong, anh ném bơm tiêm đi, rồiôm choàng Tiểu Quân khóc lóc thảm thiết.

Tiểu Quân như một khúc gỗ vô tri, không thể hiện bất kỳ tháiđộ nào.

Khóc một hồi rồi, Trường Thành ngẩng lên hét to: “Cô ấy đãchết! Ngươi tha cho ta về nhà đi!”

Giọng nữ băng giá vang lên trong bóng tối: “Không! Hai ngườiphải làm đám cưới ma đã!”

Trường Thành kéo một góc cái chăn lau nước mắt.

Giọng nữ ấy tiếp tục: “Ta sẽ là người làm chứng cho hai người.Ta tên là Khúc Thiêm Trúc!”

Sự đời vẫn thế, mỗi người một tính.

Chu Xung và Lục Lục không thích những anh chàng luyện tập thểhình, nhưng Thiêm Trúc lại thích, Triệu Tĩnh là niềm kiêu hãnh của cô trước mặtcác bạn nữ.

Triệu Tĩnh là người rất đôn hậu, không có tâm địa; ThiêmTrúc ghét đàn ông xảo quyệt. Rất có thể Triệu Tĩnh ra ngoài dễ bị thua thiệtnhưng Khúc Thiêm Trúc nghĩ rằng cô chỉ cần để mắt đến là ổn cả. Điều quan trọnglà Triệu Tĩnh rất chịu nghe lời cô. Thực tế, từ một năm trước họ đã chung sốngnhư vợ chồng, mọi việc lớn nhỏ trong nhà đều do Thiêm Trúc quyết định. Mô hìnhgia đình như thế khá giống bà mẹ cô và ông chú dượng; bà mẹ cô rất ghê gớm, đứcông chồng thì luôn nghe lời bà.

Điều khiến cho Thiêm Trúc rất ngạc nhiên là, lần đầu tiên họlên giường với nhau thì anh chàng Triệu Tĩnh lại…không thạo việc, khiến cho cảhai không thể làm được gì!

Thiêm Trúc không nén được, hỏi: “Đây là lần đầu tiên của anhà?”

Triệu Tĩnh đỏ mặt: “Ừ.”

Khúc Thiêm Trúc dở khóc dở cười, xem ra, cơ bắp như anh thậtvô dụng!

Rồi Triệu Tĩnh hỏi lại cô hệt như một đứa trẻ: “Em thì sao?”

Thiêm Trúc đáp: “Em không muốn trả lời cái câu hỏinày!"

Anh bèn không hỏi nữa. Sau một vài lần, chuyện quan hệ tìnhdục của họ mới dần êm thấm. Anh chàng có thể lực rất tuyệt, luôn đem lại choThiêm Trúc khoái cảm vô bờ bến.Dù có những lời xì xào rằng một vài bà giàu có,tuổi đã sồn sồn rất ‘quan tâm chăm sóc’ Triệu Tĩnh, thì Thiêm Trúc vẫn rất yêntâm về anh.

Ngày 16 tháng 11, hôm đó trời nổi gió. Khúc Thiêm Trúc vĩnhviễn không thể quên cái ngày này.

Buổi tối, câu lạc bộ của Triệu Tĩnh có cuộc họp, Thiêm Trúc ởnhà một mình, cô lên mạng, rồi mở hộp thư QQ. Có một bức thư mới gửi đến, ghilà “anh Trương” gửi. Lúc ban ngày ở quán trà, có một người đàn ông rất phong độvào uống trà, Thiêm Trúc là người phục vụ. Cả hai trò chuyện khá nhiều.Rồi côbiết anh ta họ Trương, đang là Giám đốc một công ty nọ.Khi ra về, anh Trương muốncó tấm danh thiếp của Khúc Thiêm Trúc, cô rất ngượng nghịu vì cô không có danhthiếp. Cuối cùng cô cho anh ta số di động và số mã chat QQ. Thiêm Trúc bèn mởra xem. Không có nội dung gì, chỉ đính kèm một tấm ảnh,

Cô mở tấm ảnh. Và rùng mình. Là tấm ảnh cưới ma!

Chiếc bàn cổ, ghế bành cổ, một nam một nữ đứng ngay ngắn;nam mặc áo dài chẽn, nét mặt ngượng nghịu; nữ mặc áo đen váy đen, đầu tóc trangtrí rất kỳ quái, bên dưới lộ ra đôi chân thon nhỏ…

Thiêm Trúc đã từng nghe nói về tấm ảnh cưới ma; rằng đừngnên nhìn ảnh quá lâu, kẻo cô gái trong ảnh sẽ mở mắt, ai nhìn thấy cô ta mở mắtthì người đó sẽ chết.Cô vội xóa luôn bức ảnh này.

Bên ngoài gió mạnh như bão tố, có tiếng “rầm rầm…” như pháonổ, không rõ thứ gì đó bị gió quật đổ. Thiêm Trúc càng nghĩ đến tấm ảnh lạicàng thấy sợ, cô gọi điện cho Triệu Tĩnh, nhưng không thấy anh nghe máy.Cô thấpthỏm chờ đợi, rồi lại gọi lại, lần này thì tắt máy. Tình huống này rất hiếm khixảy ra. Cô không dám ngồi một mình trong nhà nữa, bèn mặc áo gió, vai đeo túi,ra khỏi nhà và gọi tắc-xi. Xe phóng như bay đến câu lạc bộ thể hình Mu UsDesert. Lúc này là hơn 11 giờ đêm.

Đại sảnh tầng một của câu lạc bộ vẫn sáng đèn, tầng hai thìtối om.

Cô hỏi anh bảo vệ ở cổng: “Huấn luyện viên Triệu Tĩnh có đâykhông anh?”

Anh ta đáp: “Chắc vẫn trong đó. Tôi chưa nhìn thấy anh ấy ravề.”

Thiêm Trúc bước vào, đi khắp tầng một, không thấy Triệu Tĩnhđâu, cũng không thấy ai khác. Anh ta đi đâu rồi? Cô nhìn lên cầu thang xoáy tốiom, cô đắn đo... rồi bước lên tầng hai.

Tầng hai cũng không có ai.

Cô đi ngang qua từng phòng tập, bỗng nghe thấy phía trước cótiếng động khe khẽ.Cô dừng lại lắng nghe. Hình như có thứ gì đó đang lay động,loạt xoạt, và lại đang có tiếng người đang thở gấp, thở mạnh… Cô bỗng cảnhgiác, rồi từ từ bước lên, xác định âm thanh đó phát ra từ cánh cửa nào. Cô nhẹtay đẩy hé cánh cửa. Ánh trăng hắt vào, cô nhìn thấy trên một tấm vãn hình cungưỡn cong, Triệu Tĩnh đang hì hục… bên dưới là một người phụ nữ đứng tuổi.

Thiêm Trúc sững sờ. Không một lời gào thét. Đứng đó chừng mộtphút, cô từ từ lui ra. Đầu óc cô như đóng băng, không phẫn nộ, không oán hận,cũng không bi thương. Chỉ có một cảm giác – để làm tình, thì cái ghế chuyêndùng để nằm ngửa ấy là công cụ được việc nhất rồi còn gì!

Thiêm Trúc đi tắc-xi về nhà. Vào phòng ngủ, cô nằm úp mặ