
người hôi hám, thỉnh thoảng lạiđưa tay ra gãi lưng.
Anh ta như một hoàng tử phong lưu, còn cô như một thôn nữhoang dại.
Cái xã hội này không chật chội như xã hội loài người, rấtthênh thang thoáng đạt, hai người kết bạn và cùng đi thám hiểm muôn nơi. Có lúccô bị quái vật bạch cốt tấn công, anh ta đã vung kiếm chạy lại cứu, hai ngườicùng bị chết. Họ biến thành u linh ở chốn tiên nữ, rồi cùng đi tìm xác chết đểphục sinh. Sau đó họ ngồi xuống đất, vừa hoàn nguyện sinh mệnh và pháp lực vừacười ha hả. Cô thường nói mình là nam giới, còn anh ta cũng coi cô như chú em.Họ thường chơi đùa với nhau đến khuya. Thời gian của thế giới ấy cũng khớp vớithời gian của đời thực, khi nhìn ra ngoài cửa sổ thấy trời tối thì trong thế giớiấy cũng tối. Chỉ thời tiết là khác, khi đời thực đang mưa thì ở thế giới ấy cóthể là trời trong vắt lác đác vài ngôi sao.
Hồ Tiểu Quân còn nhớ một mẩu chuyện: hai người vừa ra khỏitòa thành ngầm u ám đi đến khu rừng ngân tùng làm nhiệm vụ, con đường đất này rấtdài, mặt đường có các hoa văn rất đẹp, sáng bóng.
Cô nói: “Chúng ta thi chạy, xem ai chạy nhanh?”
Hồi đó họ đều chưa có ngựa, nên rất hay thi chạy.
Anh ta nói: “Chắc chắn cậu sẽ thua, tôi thắng.”
Anh ta không biết được rằng cô đã được huấn luyện để biếnthành báo săn. Cho nên khi bắt đầu thi chạy, cô lập tức biến thành con báo laovụt lên, và bỏ anh ta rớt lại rất xa.
Anh ta thở hồng hộc đuổi theo, nói: “Cậu giở mánh!” Cô chỉcười khì.
Anh ta không biết cô ở thành phố nào, họ tên gì, bao nhiêutuổi, làm nghề gì; cô cũng không biết anh ở đâu, họ tên gì, tuổi bao nhiêu, làmnghề gì.
Ngồi một lát, cô nói: “Chúng ta đi thôi.”
Anh ta nói: “Nán lại đã, tôi muốn nói chuyện nữa.”
Cô nói: “Hai nam giới, có chuyện gì mà nói?”
Anh ta đột nhiên bảo: “Cậu là nữ!”
Cô sửng sốt, rồi hỏi: “Sao lại nói thế?”
Anh ta nói: “Dễ thôi mà, lúc chơi game, cậu không bao giờvăng tục với mọi người.”
Thế là cô “bị lộ”.
Sau lần nói chuyện này, anh ta vẫn cùng cô làm nhiệm vụ nhưtrước, và không bao giờ bày tỏ bất kỳ tình ý gì. Họ cùng trưởng thành, vươn lêncấp 70. Không hiểu sao Tiểu Quân ngày càng cảm thấy mê mẩn và có tình cảm vớianh chàng trong cái thế giới hoàn toàn không có thật ấy. Giống như trong cuộc sốnghiện thực có người si mê một diễn viên kịch, chính vì nó không thực nên lại càngsi mê.
Một hôm máy chủ “World of Warcraft” bỗng ngừng hoạt động, tứclà cái thế giới mà “Vong Nhân Trở Về” và “Bé Con Lẩm Cẩm” vốn thường cùng nhauđi khám phá thế gian kì bí biến mất như một làn khói. Lúc đó Hồ Tiểu Quân và mẹđi du lịch đảo Hải Nam, cô không chơi game; cô cùng anh chơi game ba năm trời,anh chưa từng hỏi cô số điện thoại hoặc địa chỉ, họ chỉ gặp nhau trong cái thếgiới ấy. Máy chủ tắt, thì họ vĩnh viễn không bao giờ tìm thấy nhau.
Hôm đó là ngày 6 tháng 6 năm 2009. Anh ta trong “World ofWarcraft” đến nơi mà lần đầu hai người quen nhau, chờ cô xuất hiện. Anh ta dùng“máy ảnh” trong game chụp một bức ảnh buồn tênh, ghi lại cái khoảnh khắc vĩnhviễn ấy: anh đang đứng ở cửa sơn động Thét Gào, lo lắng nhìn quanh bốn phía,bên dưới hiện lên hàng chữ:
Bé Con Lẩm Cẩm đang ở đâu?
Chỉ còn năm phút nữa máy chủ tắt…
Bé Con Lẩm Cẩm đang ở đâu?
Còn bốn phút nữa máy chủ tắt…
Bé Con Lẩm Cẩm đang ở đâu?
Còn ba phút nữa máy chủ tắt…
Bé Con Lẩm Cẩm đang ở đâu?
Còn hai phút nữa máy chủ tắt…
Bé Con Lẩm Cẩm đang ở đâu?
Còn một phút nữa máy chủ tắt…
Bé Con Lẩm Cẩm đang ở đâu?
Lúc 23 giờ 59 phút, cái thế giới ấy tan biến trong câu hỏinày của anh.
Không ngờ, hai tháng sau Hồ Tiểu Quân bỗng nhận được cúphôn, giọng lạ hoắc: “Bé Con Lẩm Cẩm! Chào em!”
“Anh là…”
“Vong Nhân Trở Về.”
Tiểu Quân kinh ngạc lặng người, hồi lâu sau mới thốt lên:“Sao anh lại tìm ra em?”
“Rất ngẫu nhiên, anh lên mạng nói rằng muốn tìm bạn ‘Bé ConLẩm Cẩm’ trong “World of Warcraft”; rồi gặp một cô gái là bạn của em trong tròchơi, cô ấy biết số di động của em.”
“Anh… ở đâu?”
“Ở Bắc Kinh.”
“Anh ở Bắc Kinh?”
“Không. Cô gái đó nói là em ở Bắc Kinh, cho nên anh đến. Hiệnđang đứng ở ga tàu hỏa.”
“Em sẽ ra đón anh.”
Thế rồi họ gặp nhau. Tiểu Quân không biết hôm đó cô đã uốngbao nhiêu bia rượu, rồi cô tiễn anh ta về khách sạn.
Đêm hôm đó họ lên giường. Chỉ gặp nhau chớp nhoáng, hôm sauanh ta ra về. Cô thấy mình ngây ngất và không cảm thấy có lỗi gì với Chu Xung.Hình như cô gái lên giường với “Vong Nhân Trở Về” không phải là Hồ Tiểu Quân màchỉ là “Bé Con Lẩm Cẩm” trong “World of Warcraft”.
Không ngờ chỉ một lần ấy, cô có thai. Cô liên lạc với anhnhưng anh đã ở tít bên Nga. Và cô càng không ngờ mẩu tin nhắn này lại bị ChuXung phát hiện. Lúc này cô mới tỉnh ra và nhận thức rõ mình đã làm những gì. Côrời Chu Xung trong sự cắn rứt nặng nề, cô không dám nhìn anh nữa. Cô và “VongNhân Trở Về” không thể trở thành người tình trong đời thực, giống như con cávàng trong thế giới ấy không thể bơi từ nước ở thế giới này.
Về sau, cha mẹ giục giã, cô thông qua mạng “Lưới tình” gặpTrường Thành.
Ông trời đã quá ưu ái, cho cô gặp Chu Xung, cô lại đánh mấtanh một cách dễ dàng; sau đó ông lại cho cô Trường Thành - một