Cưới Ma

Cưới Ma

Tác giả: Chu Đức Đông

Thể loại: Truyện ma

Lượt xem: 325764

Bình chọn: 8.5.00/10/576 lượt.

c Lục nói xong lại thấy hối hận, lẽ ra mình không nên tiết lộ sự thậtnày mới phải. Khúc Thiêm Trúc nhìn vào mắt Lục Lục, cười nói:“ Cô không quen thứcđêm, mắt đỏ lên rồi kìa!”

“Thế à?”

“Ừ”

Lúc này là ­1 giờ 37 phút sáng. Còn bốn phút nữa là xảy rachuyện.

Khúc Thiêm Trúc: “Hay là ta đi ngủ đi?”

“Đừng ! Cứ nói chuyện một tý nữa.”

“Này, tôi đến nhà cô, cô không sợ nữa phải không?”

“Đúng thế.”

“Tôi dương khí nặng nên không sợ yêu ma, và càng không sợyêu râu xanh.” Khúc Thiêm Trúc nói câu tiếp theo khiến Lục Lục cảm thấy như bịđiện giật.

Khúc Thiêm Trúc nói tiếp: « Thực ra trên thế giới này khôngcó gì đáng sợ, ngoại trừ bệnh tâm thần.”

Lục Lục ngẩng đầu thật nhanh nhìn Khúc Thiêm Trúc.

Cô ta rất nghiêm chỉnh hỏi Lục Lục: “Tôi nói không đúng haysao ? Ma quỷ thì có gì đáng sợ! Chúng chuyên nấp ở chỗ tối, trốn tránh con người,cớ gì phải sợ! Người ta vẫn có câu: mềm sợ thằng cứng, cứng sợ thằng ngang,ngang sợ thằng liều, liều sợ thằng điên. Ha ha...”

Lục Lục dường như không thở được nữa, cô như hóa dại nhìnKhúc Thiêm Trúc.

Khúc Thiêm Trúc tiếp tục: “Tất nhiên những ai mắc bệnh tâmthần thì lại càng khiếp, vì họ toàn thấy những thứ mà người khác không nhìn thấy...ôichao, tôi không dám nghĩ nữa!”

Lúc này là 1 giờ 40 phút, còn vài chục giây nữa.

Đầu óc Lục Lục gần như tê liệt, không hiểu sao cô bỗng nhớ đếntấm ảnh cưới ma. Tuy không có mối liên hệ logic nào nhưng Lục Lục lại ngờ rằngvụ Khúc Thiêm Trúc và Triệu Tĩnh mất tích có liên quan đến tấm ảnh ấy.

Thế rồi cô nảy ra một ý nghĩ khiến cô phải hối hận đến chết:thử thăm dò cô ta xem sao...

Lục Lục bất chợt hỏi: “Thiêm Trúc đã nhìn thấy tấm ảnh cướima chưa?”

Khúc Thiêm Trúc bỗng run rẩy:“ Cô...cô nói gì?”

“...tấm ảnh cưới ma.”

Sắc mặt Khúc Thiêm Trúc dần trở nên rắn đanh, cô nhìn chằmchằm Lục Lục, người run lên bần bật dữ dội hơn hẳn lúc nãy, hình như toàn thâncó thể tan rã bất cứ lúc nào! Lục Lục hoảng hốt quên hẳn cái máy pha cà phê, côđịnh lùi lại nhưng đôi chân cô lại không chịu nhúc nhích.

“Thiêm Trúc!”

Khúc Thiêm Trúc nhìn xoáy vào cô, tiếp tục run bắn.

“Này, cô có uống cà phê không?” Lục Lục định chuyển sang đềtài khác.

Dường như Khúc Thiêm Trúc không nghe thấy gì, thân thể cônhư bị một sức mạnh nào đó khống chế, toàn thân không phải chính mình nữa. LụcLục run run đứng lên định chạy ra ngoài cửa !

Khúc Thiêm Trúc bất ngờ tỉnh táo, không run rẩy nữa, sắc mặtxám xịt bỗng chuyển sang trắng bệch, ánh mắt dịu đi và từ từ nhìn xuống dưới,nhìn vào bàn chân mình. Cô ta đang đi đôi dép lê màu hồng của Lục Lục, bên trênvẽ hình con mèo đen.

Lục Lục ngỡ cô ta đã trở lại bình thường, bèn thử thăm dò:“Thiêm Trúc có thấy lạnh không?”

Cô ta từ từ ngẩng đầu, ánh mắt hết sức mừng rỡ, nói rất nhỏnhẹ: “Một! Một! Một Hai Một!” Giữa đêm khuya, cô ta lại hô khẩu hiện bước đều vớimột giọng nói bí hiểm lạnh lùng thế này, khiến Lục Lục kinh hồn bạt vía !

Khúc Thiêm Trúc vừa lẩm bẩm vừa đưa mắt ra nhìn cửa sổ: “Một!Một! Một Hai Một! Một! Một! Một Hai Một!”

Hình như Lục Lục nhìn thấy những đôi chân bé nhỏ đi đủ cácloại giày khác nhau đang lướt qua cửa sổ, nhưng cô không thấy mặt bất cứ ai, nhữngđôi chân ấy nghe theo khẩu hiệu, nhịp nhàng bước đều tăm tắp đi qua màn đêm tốiđen...

Khúc Thiêm Trúc tiếp tục hô khẩu hiệu, cô ta đứng dậy và lầnlượt nâng đầu gối, chân nện rất chuẩn như một người lính, bước ra phía cửa sắtchống trộm:“ Một! Một! Một Hai Một!”

Lục Lục hiểu rằng Khúc Thiêm Trúc đã dần dần hóa điên, cô đứngngây người lúng túng không biết nên làm gì. Tại sao vừa nhắc tới tấm ảnh cướima thì cô ta hóa điên? Tấm ảnh ấy liên quan gì đến khẩu lệnh đi đều bước?

Khúc Thiêm Trúc nhanh nhẹn mở cửa, chân vẫn bướcđều, đi ra ngoài, miệng không ngớt lặp đi lặp lại: “Một! Một! Một HaiMột!”

Vì giọng cô ta nhỏ nên rất nhanh không còn nghe thấytiếng hô nữa, chỉ nghe thấy tiếng bước chân ở cầu thang “cộp, cộp,cộp…” đi xuống.

Tất cả, chỉ còn lại màn đêm, cái giá lạnh đầu mùađông, và tiếng trống ngực của Lục Lục đập thình thịch. Cô không dámđuổi theo gọi Khúc Thiêm Trúc quay lại, cô chỉ đi đi lại lại khắptrong phòng, không biết nên làm gì. Rồi cô bỗng nhớ ra nên gọi điệnthoại cầu cứu! Nhưng, Khúc Thiêm Trúc đến nhà cô chơi, rồi hóa điên,rồi đi mất… chuyện này là thế nào? Phải gọi điện cho ai? Cô nghĩđến Chu Xung, nhưng anh đang ở tận Thượng Hải, nước xa không cứu đượclửa gần, và sẽ chỉ khiến anh càng lo lắng.

Gọi 110? Không đúng việc. À, gọi 119. Không đúng, 119là cứu hỏa. Gọi 112, cũng không đúng, 112 là báo sửa chữa điệnthoại. Gọi 120! Khúc Thiêm Trúc là bệnh nhân tâm thần, gọi cấp cứu ytế là phải!

Cô bấm 120. Giọng run run: “Các vị mau đến…”

“Cô hãy nói từ từ. Cô đang ở đâu?”

Lục Lục líu lưỡi, chỉnh sửa mãi mới nói ra đượcđịa chỉ cụ thể.

“Cô nói chậm thôi, tình hình bệnh nhân đang thế nào?”

“Tôi có một cô bạn, đến nhà tôi chơi, đang nói chuyệnthì cô ấy phát điên rồi chạy ra ngoài…”

“Trường hợp này thì cô phải gọi cho bệnh viện tâmthần.”

“Tôi không biết số điện thoại của họ.”

“Tôi sẽ cho cô.”

“Nhưng bệnh nhân đã chạy mất rồi.”

“Cô phải gọi bệnh viện tâm thần, c


Duck hunt