
hay không, thật là đáng sợ.
Cô phỏng đoán Thiêm Trúc bị tâm thần nhưng ở dạng rất bí hiểm,khoa học chưa xác định được. Bí hiểm như con sâu xuất hiện trong toilet chăng ?
Từ toilet vọng ra tiếng xả nước, Lục Lục vội ngồi ngay ngắn.Thiêm Trúc trở vào, lần này cô ta ngồi gần Lục Lục hơn. Lục Lục thận trọng...chưabiết chừng lúc này mắt cô ta sẽ lóe lên những tia quái dị, rồi gào rú khóc lóc,cuối cùng chồm lên người cô dùng hai tay bóp cổ cô cũng nên...
Lục Lục ngồi nhích ra. Thiêm Trúc nhìn xuống đất, cười nói:“Sao cô lại né tránh tôi?”
Lục Lục: “Không... tôi thấy hơi mệt, nên muốn ngồi tựa mộtlát. Rồi Lục Lục ngả người sang tay vịn đi-văng.”
“Nếu cô mệt thì ta nên đi ngủ. ”
“Không sao, tôi không buồn ngủ, Thiêm Trúc buồn ngủ à?”
“Tôi cũng không buồn ngủ”
Khi chưa chắc cô ta có bị tâm thần không, thì Lục Lục khôngdám nằm chung giường với cô ta. Thà rằng thức qua đêm còn hơn.
“Mọi ngày cô rất ít khi trang điểm à ? Khúc Thiêm Trúc chủ độnggợi mở đề tài.”
“Sao cô biết?”
“Tôi không thấy ở gian toilet có phấn sáp gì.”
Đề tài “trang điểm” khá gần với “tập thể hình”. Lục Lục thấycăng thẳng. Cô không muốn đụng đến “vùng cấm địa” nhưng rất sợ Khúc Thiêm Trúclại ngẫu nhiên khơi ra.
Khúc Thiêm Trúc nói tiếp: “Cô có nhan sắc trời cho, lại cólàn da rất đẹp, khối người phải ghen tỵ.”
Lục Lục nói: “Ghen tỵ gì chứ ? Lâu nay soi gương tôi thấymình đã bắt đầu có nếp nhăn rồi...”
Lục Lục nín lặng, vì cô thấy Khúc Thiêm Trúc chợt trở nênkhông bình thường. Cô ta nhìn chằm chằm vào mắt Lục Lục, hình như vừa nhớ ra mộtchuyện gì đó, hai tay đang đặt trên đùi bỗng động đậy rất kỳ quái. Sắc mặt côta rất nhanh chuyển sang tái nhợt. Cô ta sắp lên cơn ! Lục Lục ngớ ra, ngồi thẳngdậy chuẩn bị tháo chạy. Cô vừa nghĩ xem vừa nãy mình trót nói sai câu gì chăng,vừa khẽ nói: “Thiêm Trúc, sao thế?”
Cô ta không nói gì, vẫn tiếp tục nhìn Lục Lục. Rồi toàn thâncô ta run lên.
“Kìa, cô sao thế? Thấy khó chịu ở đâu?” Lục Lục nhớ ra vừanãy mình nói là “soi gương”, khiến cô ta liên tưởng đến Triệu Tĩnh[1'>.
1. Hai từ “soi gương” và “Triệu Tĩnh” đồng âm.
“Ai khó chịu ? Nếu khó chịu thì bôi kem dưỡng da.” KhúcThiêm Trúc buông ra một câu kỳ cục.
Lục Lục cảm thấy mình sắp phát điên, cô nhìn thẳng vào KhúcThiêm Trúc, và nói lảng sang chuyện khác: “Này, cô có thích âm nhạc không?”
Cô ta cố nghĩ ngợi, rồi nói:“ Ai cơ ?”
Lục Lục: “Tôi không nói người nào, tôi nói là âm nhạc.”
“À...có thích...tôi thích nghe ca nhạc. Gần đây tôi rấtthích nghe Từ Giai Oanh hát bài “Trên lưng bạch mã.”
Đúng. Người hát không phải Trương Nghệ Mưu, hay Lưu Tường,mà là Từ Giai Oanh. Xem ra, cứ được “trở về quỹ đạo” thì Khúc Thiêm Trúc lại trởlại bình thường.
Lục Lục thở phào, có lẽ mối nguy hiểm đã qua đi. Nhưng lúcnày cô lại sợ một điều khác: có thể khẳng định cô gái này thỉnh thoảng lên cơn.Trong nhà hiện giờ chỉ có Lục Lục và cô ta, cửa đã khóa, cửa sổ thì đóng im ỉm,đêm nay sẽ thế nào đây? Lục Lục và Chu Xung chỉ có một cái giường. Có lẽ đànhchấp nhận tán gẫu qua đêm với cô ta vậy.
“Cô thích nghe bài hát gì?”
Lục Lục: “Tôi thích anh...”Cô định nói là thích nghe bạntrai tôi hát, nhưng lập tức dừng, vì muốn né tránh cái từ nhạy cảm ấy.
Khúc Thiêm Trúc: “Bài...anh...?”
Lục Lục: ”Đó là bài Anh khó mà xa em do Trần Tuệ Nhàn hát.”
Khúc Thiêm Trúc: ”Tôi chưa được nghe. Có đĩa không mở đi?”
Lục Lục: “Khuya rồi, ta đừng làm phiền hàng xóm. Để ngàymai.”
Khúc Thiêm Trúc:“ Được!”
Lúc này là 1 giờ 24 phút sáng. Còn 17 phút nữa sẽ có chuyện.Chuyện gì ? Lục Lục và Khúc Thiêm Trúc đều không biết. Chỉ có con cá vàng trongbể cá biết. Nó đang lặng lẽ bơi và chờ đợi.
Khúc Thiêm Trúc:“ Tôi rất thích đoạn này trong bài Trên lưngbạch mã. Cô ta ê a hát luôn: Anh cưỡi bạch mã vượt qua ba cửa ải, anh thay áotrắng trở lại Trung Nguyên, bỏ lại Tây Lương vắng vẻ, anh chỉ một lòng nhung nhớVương Bảo Xuyến...”
Giọng Khúc Thiêm Trúc nghe khá hay. Lục Lục gượng cười, nói:“Tôi nghe không hiểu.”
Khúc Thiệm Trúc nói: “Đó là ca sĩ Đài Loan hát, tôi phải tậpmãi đấy ! Hí hí...”
Cả hai tiếp tục tán gẫu về ca hát. Lục Lục nói: “Tôi phathêm hai cốc trà nữa nhé!”
Khúc Thiêm Trúc đưa cốc cho Lục Lục nói: “Cảm ơn.”
Lục Lục mỉm cười, đứng dậy bước đi. Cô vào bếp nhìn một lượt.Trên cái thớt có một con dao, phía trên có miếng thịt sống đang treo. Cô khôngchọn thứ này. Cô lại tìm kiếm. Và nhìn thấy quả lô gỗ để cán mỳ. Trước đây, côvà Chu Xung bỗng nổi hứng muốn tự làm bánh gối, nên mới đi mua nó về, thực ra họchưa cán lần nào, dùng nó làm vũ khí thì rất tốt. Nhưng cái của nợ này quá dài,giấu trong người sao được ? Cuối cùng Lục Lục bưng cái máy pha cà phê ra đặttrên bàn trà. Cô cố tình để nó rất gần mình. Cô dự định sẽ vừa pha cà phê vừatán chuyện với Khúc Thiêm Trúc. Nếu Thiêm Trúc bất chợt chồm vào cô thì sẽ lậptức bê cái máy pha cà phê lên đập vào đầu cô ta.
Khúc Thiêm Trúc nhìn cái máy pha cà phê màu nâu sẫm, nói:“Nó rất nặng nhỉ?”
Lục Lục nhạy cảm né tránh ánh mắt của cô ta, nói: “Trông cóvẻ nặng, thực ra lại rất nhẹ.”
Đúng thế, cái máy pha cà phê trông to xác nhưng thực ra rấtnhẹ. Lụ