Duck hunt
Vân Hải Ngọc Cung Duyên

Vân Hải Ngọc Cung Duyên

Tác giả: Lương Vũ Sinh

Thể loại: Truyện kiếm hiệp

Lượt xem: 329913

Bình chọn: 7.00/10/991 lượt.

y bóp cổ họng, muốn la cũng không xong. Triệu Thiết Hán cười lạnh nói: "Ngươi dập đầu trước ta ba cái, kêu ta một tiếng ông nội, ta sẽ thả ngươi."Giang Nam thầm nhủ: Mình chỉ có một ông nội, nếu kêu ông nội thì sẽ làm nhục cha mẹ, muôn lần không thể được." Thế là chàng đã quyết cho nên chỉ lắc đầu, Triệu Thiết Hán càng bóp chặt hơn. Giang Nam đã sắp đứt hơi, cả lắc đầu cũng không đủ sức, nhưng mặt vẫn tỏ vẻ cứng cỏi.

Trong lúc Giang Nam đang nguy cấp, chợt thấy Triệu Thiết Hán kêu rú lên, đầu lưỡi thè ra, tuy tay phải vẫn còn bóp vào cổ Giang Nam nhưng đã không còn lực. Giang Nam hít sâu một hơi, thật kỳ lạ, đầu lưỡi của Triệu Thiết Hán càng thè càng dài, cả tóc cũng rối bời, tựa như không phải y bóp cổ Giang Nam mà Giang Nam bóp cổ y, trông bộ dạng như một kẻ bị treo cổ, Giang Nam kêu lên: "Này, ngươi làm gì thế, ngươi dọa ta đấy ư, ta không sợ!" chàng tuy nói không sợ nhưng trong bụng thì rất kinh hoảng. Hán tử ốm thấy Giang Nam quả thực đã sử dụng tuyệt chiêu, hoảng sợ đến nỗi kinh hồn bạt vía, vội vàng cùng đồng bọn co giò chạy mất!

Chợt nghe Triệu Thiết Hán lại kêu rú lên một tiếng nữa, hai tay xuôi xuống rồi lăn sầm ra đất, thất khiếu chảy máu trông giống như người chết. Giang Nam kêu lên: "Mẹ ơi!" rồi cũng hoảng sợ đến nỗi ngất xỉu! Giang Nam tựa như mới trải qua một cơn ác mộng, trong mơ hồ chàng cảm thấy người mình nhẹ hẫng rồi bốc lên cao, trước mặt xuất hiện vô số đầu trâu mặt ngựa, chàng kêu không thành tiếng, lòng thầm nhủ: "Hỏng bét, chắc chắn ma treo cổ đã bắt mất hồn mình" Đột nhiên những ảo ảnh ấy biến mất, và một giọng nói quen thuộc vang lên: "Đừng lo, hôm nay ta sẽ cho ngươi làm một anh hùng vang đanh bốn biển!" Bên tai tiếng gió kêu lên vù vù tựa như chàng đang cưỡi mây mà đi, rồi bỗng dưng chàng lại cảm thấy như mình rơi xuống từ trên không trung, sau đó tất cả lặng yên trở lại.

Giang Nam thử mở mắt: "Ồ, ở đây là đâu thế?" nhưng chàng lại thấy hình như mình đang bị kẹp giữa hai tấm gỗ, chẳng thể nào xoay chuyển được, lại thấy có ánh sáng chói lòa từ hai bên chiếu tới, Giang Nam ngẩn người ra. Chàng dần đần tỉnh táo trở lại, phát hiện mình đang nằm cuộn sau một tấm biển, huyệt đạo bị phong tỏa không thể nào cử động được.

Bên dưới là một tòa sảnh đường rộng rãi có bày mấy chục cái bàn vuông, trên mỗi bàn có hai bầu rượu, Giang Nam cứ tưởng mình đang nằm chiêm bao, thầm nhủ: "Chả lẽ Diêm Vương mời mình dự tiệc? Chợt nghe một giọng nói trong trẻo vang lên: "Mẹ, hôm nay thật náo nhiệt, có đông người đến như thế sao?" Giang Nam ngẩn người ra, chỉ thấy có hai phụ nữ bước ra, đó chính là Dương Liễu Thanh và con gái của bà ta Trâu Giáng Hà.

Giang Nam cắn đầu lưỡi, rất đau, rõ ràng không phải chiêm bao. Vậy ai đã đưa mình tới đây? Chàng càng nghĩ càng thấy rối trí.

Chỉ nghe Dương Liễu Thanh thở dài: "Con thật không biết trời cao đất dày, đêm nay là bữa tiệc Hồng Môn, con tưởng là uống rượu mừng sao?" Trâu Giáng Hà hỏi: "Cha đã mời bao nhiêu người đến giúp đỡ." Dương Liễu Thanh nói: "Mời thì nhiều nhưng chỉ có mười người đến." Trâu Giáng Hà hỏi: "Còn phía bên kia?" Dương Liêu Thanh bảo: "Nhận được cả thảy ba mươi bốn thiệp mời, theo quy củ trên giang hồ, lẽ ra phải có ba mươi bốn người tới. Con hãy đếm lại thử xem có đủ hai mươi bốn bàn hay không?" Trâu Giáng Hà nói: "Đúng thế, có ba mươi bốn bàn, cha và mẹ ngồi một bàn, chẳng phải là đã dư hai bàn sao?" Dương Liễu Thanh bảo: "Hai bàn ấy là chuẩn bị cho khách không mời mà đến."

Trâu Giáng Hà nói: "Người của bọn họ họ chẳng phải nhiều hơn chúng ta gấp đôi hay sao?" Dương Liễu Thanh lại thở dài: "Tình người ấm lạnh, nếu ông ngoại con còn sống, dù chúng ta không gởi thiệp mời, hào kiệt ở các nơi cũng sẽ tự đến. Con hãy xem thử tấm biển kia!"

Giang Nam giật thót tim, tưởng rằng Dương Liễu Thanh đã phát hiện ra mình, chỉ nghe Dương Liễu Thanh nói: "Ta vẫn còn nhớ vào ngày đại thọ sáu mươi tuổi của ông ngoại con, một trăm hai mươi bốn anh hùng ở năm tỉnh phía bắc đã tặng tấm biển này, trên tấm biển đề bốn chữ vàng "Võ lâm thạc vọng", đến nay đã ba mươi năm, chả lẽ quả đúng như lời xưa nói, ba mươi năm gió bay nước chảy hay sao?" Té ra bà ta đang cảm khái chứ không phải phát hiện Giang Nam.

Trâu Giáng Hà nhíu mày: "Chúng ta tuy người ít thế yếu, nhưng cũng không nên làm mất uy danh của ông ngoại."

Dương Liễu Thanh bảo: "Đương nhiên, mẹ có bao giờ chịu nhận thua?" Trâu Giáng Hà hỏi: "Vậy lão hòa thượng khiêu chiến với chúng ta là ai?" Dương Liễu Thanh bảo: "Ta chỉ biết tên tục gia của y là Hách Hạo Xương, là đồ đệ của Đại lực thần ma Tát Thiên Đô."

Trâu Giáng Hà nói: "Đại lực thần ma? Cái tên này nghe thật quen, ồ, con đã từng nghe cha nói, y là đại ma đầu cùng thời với ông ngoại, chẳng phải đã chết rồi ư?"

Dương Liễu Thanh bảo: "Đúng thế, y và các đồ đệ đã chết hết chỉ còn lại một mình Hách Hạo Xương. Đại lực thần ma Tát Thiên Đô có một người anh sinh đôi tên gọi Bát tí thần ma Tát Thiên Thích, giờ đây cũng chỉ còn lại một đệ tử." Trâu Giáng Hà nói: "Có phải là Đổng Thái Thanh, kẻ cũng trở thành hò