XtGem Forum catalog
Vân Hải Ngọc Cung Duyên

Vân Hải Ngọc Cung Duyên

Tác giả: Lương Vũ Sinh

Thể loại: Truyện kiếm hiệp

Lượt xem: 329964

Bình chọn: 9.00/10/996 lượt.

rõ ràng là biết y không dám lên Thiên Sơn hỏi tội Đường Hiểu Lan. Hách Hạo Xương nhìn Trịnh Càn Nguyên rồi nói: "Đây là..." Hách Đạt Tam nói: "Đây chính là Trịnh Càn Nguyên lão anh hùng." Hách Hạo Xương nói: "Trịnh lão anh hùng, đa tạ ông đã khuyên. Nhưng đáng tiếc lời của ông hình như có chút sai lầm, trên giang hồ thường có chuyện tìm thù đòi mạng theo quy củ thì phải tìm người chủ mưu, đâu có lẽ nào lại đi hỏi những kẻ tòng phạm? Huống chi ai ai cũng biết mối giao tình giữa Dương đại tiểu thư với Đường Hiểu Lan, cho nên cần gì phải bỏ gần lấy xa, lên Thiên Sơn hỏi Đường Hiểu Lan? Cứ cho là người của phái Thiên Sơn đã làm chuyện này, hỏi Dương đại tiểu thư cũng chẳng khác gì." Năm xưa Dương Liễu Thanh muốn lấy Đường Hiểu Lan nhưng không được, bà ta rất ghét bị người khác nhắc lại chuyện này, bất đồ mặt đỏ ửng nổi giận đùng đùng nói: "Lão lừa trọc nhà ngươi ăn nói vớ vẩn, bịa đặt xằng bậy, ai mà biết sư huynh nhà ngươi đã chết như thế nào? Được, nếu ngươi đã đến đây sinh sự thì cứ coi như là ta đã giết! Hà nhi. Lấy đạn cung của mẹ ra đây!" Hách Hạo Xương đứng phắt dậy: "Nữ thí chủ, bà nên cẩn thận lời nói, chúng ta đấu võ chứ không đấu miệng!" Rõ ràng là y đã bới móc Dương Liễu Thanh trước, nhưng nay lại bảo người ta ăn nói cho cẩn thận, Dương Liễu Thanh tức đến nỗi thất khiếu bốc khói, bà ta nhận lấy đạn cung, toan bước ra khỏi chỗ ngồi.

Trong khi kiếm rút cung căng, chợt có một tên gia đinh chạy vào bẩm cáo: "Có người muốn gặp chủ mẫu, y còn mang theo một món lễ vật, bảo rằng muốn nhờ chủ mẫu gởi cho một người tên là Mai Nhược đại sư, Dương Liễu Thanh và Hách Hạo Xương đều ngạc nhiên, té ra sau khi Hách Hạo Xương xuất gia đã lấy pháp hiệu là Mai Nhược, sau khi sư phụ của lão là Đại lực thần ma chết, lão đã ẩn cư gần ba mươi năm, gần đây nghe tin sư huynh đã chết cho nên mới xuống núi trả thù, cũng rất ít người biết chuyện lão trở thành hòa thượng, càng không ai biết lão có pháp hiệu là Mai Nhược. Hai người đều tưởng rằng đó là bằng hữu của đối phương, Dương Liễu Thanh phần chưa hết tức giận, lập tức bảo: "Mặc cho có bao nhiêu người, nhà họ Dương chúng ta đều có thể tiếp đãi, hãy dắt y vào!" Tên gia đinh ấy hơi ngạc nhiên, bẩm cáo: "Chỉ có một người đến." Dương Liễu Thanh quát: "Có nghe chưa? Mau đắt y vào!"

Một lúc sau, tên gia đinh đắt theo một người vào, Dương Liễu Thanh nói: "Ồ, già Vương, té ra là ông."

Giang Nam nhận ra đó là ông già bán trà, thầm nhủ: "Ông lão này cũng thích lo chuyện bao đồng như mình, chắc là muốn tìm cớ đến đây xem náo nhiệt. Nếu không làm sao cứ chọn lúc người ta sắp đánh nhau lại đến tặng quà." Chỉ thấy ông lão ôm theo một cái tráp sắt hình chữ nhật, trên cái tráp có gián tờ giấy trắng ghi rằng "Làm phiền giao cho Mai Nhược đại sư đích thân mở ra." Hách Hạo Xương cũng nhận ra ông lão họ Vương bán trà, y ngạc nhiên lập tức giật lấy cái tráp, nói: "Ta chính là Mai Nhược hòa thượng." Rồi y cầm cái tráp mà lắc, bên trong hình như có vật bằng sắt, nên có tiếng kêu phát ra, Hách Hạo Xương ngần ngừ một chốc lâu mà vẫn không dám mở ra.

Tàng Linh thượng nhân nói: "Để ta coi thử là lễ lạt gì?" người nhận lấy cái tráp từ Hách Hạo Xương, y cậy có võ công cao cường, nhủ rằng dù trong tráp có ám khí cũng chẳng làm gì được y, cho nên mới vận Kim cương chỉ lực bật nắp tráp ra, chỉ thấy trong cái tráp có một cánh tay đen kịt. Hách Hạo Xương kêu thét lên, lấy cánh tay ấy ra gõ lên bàn, cánh tay kêu keng một tiếng, cái bàn cũng mất đi một góc, té ra đó là một cánh tay sắt.

Hách Hạo Xương khóc rống lên rằng: "Sư huynh, quả nhiên huynh đã bị người ta hại!" Té ra hơn ba mươi năm trước, Đổng Thái Thanh bị cha của Dương Liễu Thanh chặt đứt một cánh tay, y đã lắp vào một cánh tay sắt, luyện thành Thiết tý thần công rồi mới tìm đến Dương Liễu Thanh trả thù. Hách Hạo Xương nhận ra đây là cánh tay sắt của Đổng Thái Thanh.

Tàng Linh thượng nhân nói: "Ồ, hình như trên cánh tay có khắc chữ?" Hách Hạo Xương cầm cánh tay nhìn kỹ, phía trên quả nhiên có viết bảy tám chữ: "Chết ở Băng Xuyên, chẳng liên quan gì đến ai." Sau đó còn có hai hàng chữ nhỏ ghi lại việc Đổng Thái Thanh lên ngọn Chu Mục Lang Ma tìm tiên thảo, bị chết cứng trong Băng Xuyên. Hách Hạo Xương kinh ngạc lắm, tóm lấy ông lão họ Vương bán trà hỏi: "Ai đã nhờ ngươi đem cái tráp này tới?" Ông lão trả lời: "Là Tiểu Tam Tử!"

Hách Hạo Xương nói: "Tiểu Tam Tử là ai?" Ông lão ấy nói: "Tiểu Tam Tử đấy ư? Ồ, là một đứa trẻ chăn trâu hàng xóm." Trâu Giáng Hà bật cười; Hách Hạo Xương tức giận quát: "Ngươi cười gì?" Ông lão thì bảo: "Thật oan cho tôi quá, già Vương này suốt đời không nói dối nửa câu, nếu không tin thì ngài có thể hỏi Dương đại tiểu thư." Hách Hạo Xương nói: "Có đúng là đứa trẻ chăn trâu đã gởi chiếc hộp này tới hay không?" Ông lão trả lời: "Quả đúng là tôi đã nhận từ trong tay của nó." Tàng Linh thượng nhân nói: "Ngươi có hỏi rõ ai đã đưa cái tráp này cho nó không?" Ông lão đáp: "Hắn bảo là một tên ăn mày." Tàng Linh thượng nhân biến sắc: "Ăn mày cũng biết tặng quà?" Ông lão nói: "Ồ, nghe Tiểu Tam Tử bảo, tên ăn mày này ra t