hử nghiệm, tôi mỉm cười lên tiếng:
- Hiện tại ở hội trường này! Có bạn nào có thể lên thữ nghiệm chức năng của máy không ạ?
Hội trường hơi rầm rì lên,nghe giới thiệu tính năng thì ai cũng có vẻ hưng phấn, chụp hình bàn luận ghê lắm nhưng bảo lên thữ nghiệm thì chưa thấy một cánh tay nào đưa lên, có vẻ bọn họ ngại. Tôi đang định nói thêm một câu thì ở dưới có cánh tay đưa lên:
- Để mình lên thử nghiệm cho. - Một giọng nữ khá dễ thương.
Tôi nhìn qua, khá ngạc nhiên, đó chẳng phải là cô nàng Như Ngọc hay sao. Hồi đó tôi gặp Ngọc ở Đà Nẵng, đối với tôi thì đó chỉ là một người thoáng qua thôi. Tôi mỉm cười, đưa tay ra:
- Mời bạn. - Cầm chiếc mũ cảm ứng đưa tới cho Ngọc. Nó gật đầu đeo cái mũ vào. Tôi quay xuống nói với đám đông:
- Hôm nay người đầu tiên sử dụng thử phát minh của tôi, sẽ được ưu đãi sự dụng miễn phí các dịch vụ và cải tiến của chiếc máy này. Và... bây giờ các bạn hãy chú ý nghe những âm thanh phát ra từ não của cô gái đã được tôi chuyển ra loa. - Tôi đeo cá một cái tai nghe vào, tất nhiên nhìn giống tai nghe nhưng mà nó là một thiết bị phát sóng điện não.
Cái loa phát ra tiếng nói giống như giọng của một con robot:
- Sao xung quanh tối đen thế này? Người mình phát sáng... Đúng, bạn đang trong thế giới suy nghĩ của mình, chúng ta đang phát ra âm thanh dựa vào những gì bạn đang suy nghĩ trong đầu. Tôi cần bạn chứng minh cho mọi người thấy là chúng ta vẫn đang trò chuyện với nhau qua suy nghĩ. Bạn hiểu chứ... Tôi hiểu, giờ chúng ta phải làm gì... Bạn chờ tôi một tí, mọi người có thể đặt một câu hỏi hay bất cứ một yêu cầu nào cho cô ấy để chứng minh tính trực tiếp của chiếc máy này.
- Cho tôi hỏi cô có cảm giác gì khi đeo thiết bị đó lên?
- Cảm giác như là tôi đang ở một không gian đen tối, chỉ có một mình tôi phát sáng và các âm thanh như người máy cứ vang vọng trong đây.
Sau đó một vài câu hỏi nữa, rồi bọn họ cũng nhận được đáp án của mình. Nhưng trong đó vẫn có vài thằng không phục:
- Tôi không tin đây là sự thật, có lẽ nó chỉ là một chiêu pr của trường học hay báo đài.
- Tôi cũng nghĩ như vậy, chẳng lẽ bọn họ không thấy nhục hay sao chú? Khi chuyện này bị phanh phui ra thì bọn họ bị mất danh dự không nói, nhưng nước ta sẽ bị cả thế giới chê cười là ảo tưởng và tự sướng.
- Đúng vậy tôi nghĩ là ở một chỗ nào đó gần hội trường này bọn họ có một cái micro được chỉnh tune sang giọng của robot. Khi có người hỏi câu gì thì người ở đó sẽ trả lời câu hỏi sao cho có lợi cho họ nhất và cô gái kia có lẽ cũng là người của họ.
- Chính xác có lẽ là như vậy, tôi không tin một người có 19 tuổi đời có thể làm ra một thứ vượt bậc công nghệ như vậy được, đến cả mấy giáo sư bác học của mỹ còn chưa hoàn thành được.
Những lời nghị luận ngày càng lan truyền trong hội trường, bọn họ cũng dần tin tưởng những lời nói ấy.
Tôi chỉ mỉm cười, ở đâu thì người gato vẫn có, chỉ cần là điều kiện giống người ta nhưng họ lại không bằng người ta là họ sẽ gato, hầu như ai cũng như vậy. Tôi lúc trước cũng thường hay gato với mấy thằng ca sĩ diễn viên đẹp trai, tuổi trẻ mà kiếm được nhiều tiền blabla, nhưng đến khi tôi có được những thứ còn lớn hơn bọn họ thì khi nghĩ lại tôi cũng chỉ thấy đó chỉ là trò trẻ con đáng chê cười mà thôi, cũng xấu hổ 1 chút. Có người lên tiếng:
- Cho tôi hỏi, những lời nghị luận nãy giờ chắc bạn cũng nghe được. Vậy bạn có câu giải thích nào hợp lý hơn để thuyết phục chúng tôi không?
Các tiếng ủng hộ cũng gào lên:
- Đúng, cho chúng tôi bằng chứng xác thực hơn.
- Xác thực hơn...đưa ra đây...
Hội trường trở nên khá náo loạn, ông chủ nhiệm lớp tôi cũng xanh mặt, ổng vội lên tiếng:
- Chúng ta làm sao có thể có một câu giải thích nào rõ ràng hơn... Chi bằng bây giờ cứ cho tất cả mọi người lên thử nghiệm luôn, có được không?
Đám đông dường như ồ lên, khó tin về câu trả lời này, chẳng lẽ phát minh này là sự thật, bọn họ đang phân vân vì đa số trong này chỉ hùa theo số đông với gato thôi. Bỗng có tiếng ở dưới vang lên:
- Làm sao chúng tôi biết các ông không động tay động chân gì trong máy đó có thể ảnh hưởng đến trí não của chúng tôi hay không? Sao chúng tôi dám thử một việc mà chưa có gì đảm bảo chứ.
- Đúng vậy... đúng vậy, làm sao dám thử... - Đám đông chỉ chờ có thế hùa theo, đây cũng chính là điều tôi cảm thấy chính là nhược điểm của mỗi con người việt nam, đa số họ không thích những người tài giỏi hơn họ. Như tôi có coi vlog Jvevermind trong vụ flappy bird thì xã hội như một thau chứa cua, con nào leo cao hơn thì sẽ bị những con khác lôi xuống lại.
- Chuyện này.... - Ông thầy bơ mỏ luôn, không biết nói gì cho phải. Ổng đưa ánh mắt qua tôi, thấy tôi vẫn mỉm cười tự tin, ổng khá ngạc nhiên.
Tôi mỉm cười bước lên một bước:
- Các người vẫn muốn xem bằng chứng xác thực hơn để tin tưởng vào phát minh của tôi sao? - Tôi không xưng các "bạn" nữa.
- Đúng vậy, hãy cho chúng tôi một bằng chứng.... bla bla...
Tôi vẫn cứ mỉm cười. Ở dưới thấy như vậy thì tưởng rằng tôi chuẩn bị nói ra một lời giải thích hợp lý thiết bị không rõ này. Và cũng có một vài người đang chờ chực tôi nói xong thì sẽ ph