Snack's 1967
Thiết Ấn Kỳ Môn

Thiết Ấn Kỳ Môn

Tác giả: Tiểu Văn

Thể loại: Truyện kiếm hiệp

Lượt xem: 323393

Bình chọn: 8.00/10/339 lượt.

một đầu mục của băng cướp Bạch Hổ sơn này…

Bất ngờ, cái tát chưa tới mắt Tiểu Phong, gã đã rú lên đau đớn, ngã vật xuống đất…

Tiểu Phong được ai đó ôm vào trong lòng:

-Ngươi…ngươi là ai? Dám xen vào chuyện của bổn đại gia…Ngươi không biết…

Tiếng nói tắc nghẽn ở cổ họng, bởi một lưỡi gươm đã chĩa thẳng vào:

-Ta không thích nói nhiều…Cút đi! Còn giở trò ức hiếp trẻ con thì đừng trách…

Ngực của gã bị đánh một đòn đau, mạnh đến nỗi hộc cả máu tươi…

Tiểu Phong ngước mắt lên nhìn…Cậu bé đang đượcmột đại thúc bồng trên tay…Đại thúc mặc một chiếc áo xanh, tóc vấn gọngàng, đẹp hơn những thúc thúc trong trấn mà Tiểu Phong thấy rất nhiều:

-Ngươi…ngươi nhớ đấy..Có giỏi thì ở đó đợi ta…Ta…

Hắn bắt gặp cái nhìn sắc như dao của người đó…Vội vã chạy đi…

Tiểu nhị và chủ quán từ chỗ nấp bước ra…Ông chủ nhìn người khách đang âu yếm vén lau những vết dơ trên má Tiểu Phong, thở dài:

-Khách quan gây họa rồi…Vương Đạt không bỏ qua đâu…Người đi rồi…chúng tôi có lẽ chỉ còn có cách dẹp quán mà đi thôi.

-Không sao đâu…-Người ấy mỉm cười- Chuyện ta gâyra, ta sẽ không để lụy cho các người. Ta sẽ ở lại đây cho đến khi nàodẹp xong bọn đó thì thôi…

Công phu lúc nãy thi triển không ai nhìn thấy,nhưng Vương Đạt thọ thương, hộc máu là có thật, ai cũng thấy…Biết đâuđây sẽ là cứu tinh cho tất cả, dẹp được bọn cướp này:

-Khách quan ngồi…Tôi sẽ pha cho ngài một ấm trà…Tối nay ngài về nhà tôi mà nghỉ nhé?

Người khách đặt Tiểu Phong xuống chiếc ghế dài, dịu dàng:

-Cháu cũng rất có khí phách…Tên cháu là gì?

-Cháu tên là Tiểu Phong…Tiểu Phong Phong!

Tiểu Phong Phong! Toàn thân người ấy như bị chấn động…Cơn gió nhỏ…

-Biết đâu đã có một Tiểu Phong Phong nơi này nhỉ, Thanh Thanh?

Nếu không có khoảng thời gian đó, có lẽ chúng ta đã có một Tiểu Phong Phong trắng trẻo mập mạp, gọi mẹ, kêu cha…

-Giống thúc thúc nhỉ? Thúc thúc cũng tên Phong…Chúng ta thật là có duyên.

Buổi tối, Tiểu Phong rất ngoan, nằm bên cạnh thúc thúc, không khóc….Mẹ đã dặn, không được làm phiền người khác…Thúc thúclại rất tốt, cho Tiểu Phong Phong ăn, còn giúp cậu bé tắm rửa nữa…

Phó Huyết Phong khi kỳ lưng cho cậu bé đã nghĩthầm:” Nhà ai nuôi con thật khéo, mập mạp trắng hồng…Tiếc là thiếu mộtchút rắn chắc.”

-Tiểu Phong Phong à!

Chợt phát hiện mắt cậu bé đã đỏ hoe:

-Cháu sao vậy? Đau ở đâu à?

Cậu bé lắc đầu, bậm chặt môi, nhưng mắt thì càng lúc càng nhiều nước mắt:

-Sao vậy? Nói đi chứ…Nói cho thúc thúc nghe!

-Cháu…

-Cháu thế nào?

-Cháu nhớ..nhớ! Mẹ cháu…

Phó Huyết Phong đau thắt cả lòng khi thằng bé khóc…Những giọt nước mắt trẻ thơ:

-Ngoan…Đừng khóc nữa…Đừng khóc mà…

Hắn thật sự lúng túng không biết phải làm gì…Trẻ con khi khóc đều thật là khó dỗ:

-Phong thúc thúc sẽ dẫn cháu đi tìm mẹ…Sau khi thúc thúc đuổi hết bọn người xấu này sẽ tìm mẹ về cho cháu, có chịu không?

Đôi mắt vừa nhòe nước mắt kia sáng lên, đầu gật lia lịa:

-Ngoan…Bây giờ cháu ngủ đi…Có thúc thúc đây!

-Tiểu Phong không ngủ được…

Làm phiền người lớn là không nên….Tiểu Phong đưađôi mắt trong veo nhìn Phó Huyết Phong…Đôi mắt rất giống một người, làmnỗi nhớ trong lòng hắn càng thêm cuồn cuộn:

-Sao lại không ngủ được? Mẹ hay ru cháu ngủ à?

-Không ạ…

Tiểu Phong không dám nói, tối nào cậu bé cũng ôm mẹ và sờ lên ngực mẹ, mò ti ( xin lỗi- đoạn này dịch hơi ngượng) mới ngủ được…

-Vậy thì thúc thúc kể chuyện cho cháu nghe nhé!

Năm Thủy Thiên Bình mang Huyết Phong đi, hắn đã ở cái tuổi không còn thích nghe truyện cổ…Nhưng lại chưa hề có ai kể choHuyết Phong nghe…

Sư phụ làm thân bằng những câu chuyện cổ tích…Người kể cứ kể, người nghe lại giống như không nghe…

Song thực tâm…rất thích:

-Thích thì nói thích…Con vẫn còn là trẻ con mà…

Phó Huyết Phong đang kể lại những câu chuyện đó…Đôi mắt tròn ngây thơ mở to nhìn hắn, không chớp mắt

-Hay không?

-Dạ hay…

-Buồn ngủ chưa?

-Dạ…chưa…

Huyết Phong bật cười…Trẻ con thật là…

-Nhưng cháu phải ngủ thôi…Khuya lắm rồi…Không ngủ mai không có sức, sẽ không đi tìm mẹ được đó.

-Dạ!

Thằng bé hoảng hốt nhắm mắt…Một phần cũng vì khóc, một phần cũng do mệt mỏi, thoáng chút nó đã ngủ rồi.

Huyết Phong hôn nhẹ lên trán cậu bé…Mùi da thịttrẻ con non mịn, không khác gì cảm giác khi vùi mặt vào làn da mát rượicủa nàng:

-Thanh Thanh….

Ngôi nhà cũ của chúng ta đã vắng ngắt từ lâu…Chỉ còn lại bụi bám, nhện giăng, chiếc giường gỗ cũng gần như mục nát…

Khung cửi…nhà kho chứa củi…Không còn vẹn nguyên…

Chỉ có tình cảm với nàng là nguyên lành như thưởban đầu. 5 năm, huynh đếm từng ngày dưới đáy vực âm u…Hôm nay, dù chântrời góc biển, huynh cũng phải tìm cho ra muội…Thanh Thanh!

Ngày hôm đó, Bạch cốt giáo và Thiết Ấn môn- những nơi vốn không muốn về, nhưng để tìm tông tích Lam Thanh thì chỉ phảiđành đến đó thôi…

Đêm nay thật sự rất dài…

Buổi trưa, Phó Huyết Phong một thân y bào xanhnhạt, nhàn nhã ngồi thưởng trà. Tiểu Phong cũng được tắm rửa sạch sẽ,vận chiếc áo vàng, trông rất thanh tú..

-Tiểu tử…Cháu mà ốm chút thì sẽ rất đẹp đấy…

-Mẹ bảo là còn nhỏ thì cháu phải ăn uống nhiều…Lớn lên một chút thì phải vận động…

Phó Huyết Phong bật cười, búng nhẹ c