
dạ yêumình, đương nhiên phải có một chút nhõng nhẽo rồi- Muội chưa muốn vềđâu…Không phải chàng có một món đồ muốn đưa cho tiểu đệ tử sao? Đi tìmhắn đi!
- Chúng ta tìm đã khá lâu rồi- Nam tử có vẻ không kiên nhẫn nữa- Tiểu tử đó, nói đi là đi. Không thèm để ý là sư phụ hắnnhớ hắn thế nào.
Tuyết Nhi cười khúc khích, nhớ tới hai sư đồ họ,lại thấy có chút mâu thuẫn. Sư phụ thì tính cách hồn nhiên như trẻ con,trong khi đệ tử lại chững chạc, thâm trầm. Nàng nhớ:
-Huynh không phải chỉ mới 26 tuổi thôi đó chứ? Muội thật sự rất nghi ngờ…
Nàng- một cô gái ngoan cường không chịu nhụcnhã…Dù chỉ là nữ nô nhưng lại phạm tội xinh đẹp hơn cả chủ gia. Biết làm sao được, cha nàng từng là thái thú một vùng, do quá thẳng thắn, quậtcường nên bị người hãm hại…Cả nhà nam thì bị chém đầu, nữ thì bị sunglàm thị tỳ nhà quan…Năm Tuyết Nhi 16 tuổi, tiểu thư đã buộc cha phảimang nàng đuổi ra khỏi nhà…Lão gia tuổi ngoài 50 muốn lập nàng làmthiếp, còn gã đại công tử chỉ muốn vũ nhục Tuyết nhi…Nàng thà thất thânvới một người bình thường cũng không muốn tấm thân này trở thành đồ chơi cho bọn chúng.
Tuyết nhi bỏ trốn…Cũng giống như cô nương này,đại công tử khi bắt được đã muốn xâm phạm nàng, sau đó đem bán nàng vàokỹ viện…Ngay lúc đó, huynh ấy xuất hiện.
‘Cứu tinh” của Tuyết nhi đang đi tìm kiếm 1 ” thế thân cho chính mình ,ở lại bên cạnh sư phụ lúc nào cũng sợ chỉ có mộtmình…Mạng của Tuyết nhi, trong sạch của Tuyết nhi là do người đó cứu,thế thì chút nghĩa đáp ơn ân nhân, nàng bằng lòng tự nguyện làm thế thân cho người, ở bên cạnh gã quái dị kia…
Đón tiếp nàng là nụ cười như trẻ thơ của hắn, hắn bảo có thể gọi hắn là Thành lang, vì hắn từ lâu đã quên mất tên họ củamình rồi.
Thành ghét cuộc sống quá nhiều người nhưng lạikhông chịu được nỗi cô đơn khi phải sống một mình…Ân nhân của nàng hơn 5 năm trước đã rơi xuống đây, thương tích đầy mình…Thành lang mang hắn về chữa trị, nửa năm mới có thể đứng dậy, nói chuyện nên đâu dễ dàng cóthể thả hắn đi, dù hắn luôn tha thiết muốn trở về với thê tử của mình
Bao lần bỏ trốn nhưng đều không thoát…Con ngườinhư trẻ thơ đó lại có võ công hết sức cao cường, mọi cử động của ân nhân hắn nắm như lòng bàn tay.
Cho đến một ngày chán trò chơi đuổi bắt, hắn bảo:
-Mang về cho ta một thế thân…Ta chán nam tử rồi,mang về cho ta một nữ nhi…Cam tâm tình nguyện đấy, ta không muốn mấtcông đi bắt nàng về.
Lộ Tuyết Nhi sống với hắn, đã biết thế nào làcưng chiều hết mực…Hắn không một giây một khắc muốn xa nàng, lúc nàocũng cận kề sát bên…Sự có mặt của ân nhân lúc này lại hóa ra thừathãi…Hắn nhanh chóng đuổi người đi, để có thời gian vui vầy bên bảo bảocủa mình:
-Chàng đúng là qua cầu rút ván mà…- Miết nhẹ cánh mũi cao thẳng tắp, Tuyết nhi để mặc hắn âu yếm mình- Không biết ân nhân giờ thế nào. Đã tìm được nương tử chưa?
-Thì ta cảm ơn bằng cách đuổi theo đưa cho hắn loại giải dược này…Giang hồ hiểm ác, ta cũng không mong hắn bị hại mà.
-Ừ…-Bảo bảo…Ta ngoan không? Nên thưởng cho ta cái gì chứ?
Hắn lại làm càn, không cần hỏi ý ai…Tuyết Nhicũng không buồn chống lại…Nàng thuộc về hắn, những ngày ra ngoài này,tiếp xúc với bao nữ nhân xinh đẹp, hắn không chút nao lòng, chỉ có nàng- Lộ Tuyết Nhi.
-Đi tìm người như chàng không biết chừng nào mới ra-Nàng ôm cổ hắn- Huynh ấy tên là gì? Chắc chàng biết chứ?
-Hắn bảo hắn tên Phong….Là Phó Huyết Phong!
Tiểu Phong Phong ngơ ngác trên con đường hoang vắng…Rất sợ…Nhưng cậu bé bậm chặt môi, nhất định không khóc…
Lúc nãy đang nấp trong hốc đá, bỗng nhiên có mộtcon vật gì đó bay loạn vào mặt Tiểu Phong…Hoảng hốt, cậu bé hét toánglên, bỏ chạy, quên cả lời mẹ dặn.
Cho đến khi nhìn quanh, đã không biết hốc đá đó
- Mẹ ơi!
Cậu bé kêu lên trong tuyệt vọng…Trời càng lúc càng tốt…Sợ lắm mẹ ơi! Con sợ lắm!
Càng đi càng không thấy mẹ…Tiểu Phong dù đã bậm chặt môi thì mắt đã bắt đầu đỏ…
Lạnh quá! Chưa bao giờ đứa trẻ phải trải qua cảm giác này…
Chợt…cậu bé thấy một con đường mòn nhỏ…Cuối conđường đó thấp thoáng cái gì như là nhà cửa…Có nhà…Sẽ không phải đóinữa…Đầu óc non nớt chỉ nghĩ đến thế thôi…
Đôi chân khập khiễng, cậu bé bước thẳng về phiá trước…Mùi thơm của thức ăn xông vào mũi…
Đó là một tửu điếm nhỏ…Vài người khách đang ngồi…Gương mặt bầu bĩnh của Tiểu Phong nhanh chóng lọt vào mắt họ:
-Cậu bé…cháu đói bụng à?
-Dạ!
-Lại đây! Bác cho cháu ăn màn thầu nhé!
Đứa trẻ ngây thơ giơ đôi tay nhỏ nhắn ra…ánh mắtsáng lên chờ đợi. Đại hán cầm chiếc bánh, toan đưa, bỗng dưng rụt lại,giọng khoái trá:
- Gọi ta một tiếng cha đi…Ta cho cháu ăn ngay!
Đôi mắt đen trong sáng bỗng dưng thay đổi…TiểuPhong không nói không rằng quay lưng đi thẳng, mặc cho gã đại hán vớichiếc màn thầu trên tay:
-Này…Cháu…Không lấybánh à?
-Cháu không cần….Cha của cháu không phải là ông…Cháu không gọi ông là cha cháu đâu.
Tiểu Phong Phong hét lên, cương quyết quay đi. Gã đại hán thẹn quá hóa giận, thét lên:
-Tiểu tử kia…Ta cho ngươi biết tay…Hỗn láo này
Bàn tay to của gã định giáng xuống mặt Tiểu Phong một cái tát tai. Dù kinh hãi, nhưng mọi người không dám lên tiếng canthiệp…Gã là Vương Đat, vốn là