g Hãn Đồ gọi :
-Đạo Từ à ?
-Vâng, chào Đường chủ .
Tay Thiên Tử cầm một bó hoa lớn, bóhoa Đương Tử Ly rất đẹp .
-Chính tay ta đã trồng trong thờigian vừa rồi . Sau hôm nay, ta sẽ bế quan một lần nữa, không có dịp nào để gặplại cậu nữa nên ta phải đưa trước .
-Cảm ơn ngài .
Hãn Đồ nhận lấy bó hoa, ông hơi xúcđộng một chút .
-Thời gian, vẫn không làm thay đổimọi thứ, tôi nói vậy đúng không ? – Hãn Đồ hỏi .
-Không hẳn , anh bạn của tôi à… Mộtsố thứ có thể thay đổi mà .
-Ý ngài là gì ?
Thiên Tử ngửa mặt lên, nhìn luồngánh sáng đang chiếu xuống Ai Oán Đường .
-Xích Vân không hẳn là xấu xa . Bảnchất hắn vốn rất, rất tốt đẹp . Nhưng sự phản bội, sự lừa gạt đã phá nát tâmhồn hắn, khiến hắn trở thành Con Quỷ Uất Hận Thành, cái này, cậu hiểu hơn ta .Nhưng ai mà biết được đấy, có lẽ giờ này Xích Vân đang là một người tốt thì sao?
-Có lẽ ngài nói đúng .
-Thiên Tử tiền nhiệm chẳng phải đãtừng nói sao ? Người Uất Hận Thành là tuyết, tuyết trắng .
Nói rồi Thiên Tử cùng với Đạo Tửbước ra khỏi Ai Oán Đường .
Đường chủ, à không, ngài vẫn chỉ làmột người đội trưởng, đội trưởng Hãn Đồ .
Ngài đã già, không còn là Hãn Đồ vớimái tóc đen của ngày xưa nữa .
Đã thay đổi rồi .
…
Diêu Linh nhìn thấy đám lửa .
Cô đã ra tận ngoài Tích Vũ để tìmXích Vân, thì bắt gặp tiếng nổ và cảnh tượng lửa đang đốt cháy ngùn ngụt khắpmọi nơi .
“ Có chuyện gì vậy nhỉ ? “ . Đôi taicáo của Diêu Linh rung động . Bản tính hiếu kỳ , lại tò mò, Diêu Linh chạy đếnchỗ đó .
Lửa cháy hừng hực, như muốn thiêuđốt tất cả mọi thứ, Diêu Linh chỉ dám đứng nhìn từ xa, đã thế, nước chảy lênhláng, lại còn có tuyết nữa, thật không hiểu nổi . Nhưng đôi mắt của cô đã nhìnthấy một cái gì đó trong đám lửa .
Một người .
Diêu Linh chạy tới, lửa tuy cháymạnh, nhưng nó đang thiêu những ngọn cỏ cuối cùng, nó không thể lan ra thêmđược nữa vì cỏ đã cháy sạch , tất cả những gì còn lại chỉ là một lớp đất mùn,màu nâu .
Diêu Linh đi vào trong đám lửa ấy ,cô đi theo ánh mắt của mình chỉ dẫn . Và cô đã tìm ra người đó .
Người đó nằm sóng xoài trên mặt đất,cởi trần, những vết xăm màu đen vằn vện khắp cơ thể . Diêu Linh thận trọng bướctới , cô nhận ra cái mái tóc dài ôm gáy .
Diêu Linh hốt hoảng, cô lật cái xácấy lên , và cô bụm miệng khi thấy cái xác đó không ai khác ngoài Xích Vân .
-Xích Vân ! Xích Vân ! – Diêu Linhhốt hoảng, cô vỗ vào mặt Xích Vân .
Diêu Linh lay mãi, Xích Vân vẫn nằmim , không cựa quậy .
-Thả hắn ra đi cô bé ! – Một giọng nóiớn lạnh đằng sau .
Diêu Linh quay lại, một người khác,cũng với những vết xăm đen trên cơ thể, ánh mắt tàn nhẫn và khát máu cực độ .
-Anh là ai ? – Diêu Linh run run .
-Tôi là người mà cô đã gặp ở thưviện .
-Anh ! Vương Kỳ !
-Thứ lỗi, tôi đã không lịch sự khidùng tên giả . Tôi không phải là Vương Kỳ, tôi là Thiên Ma .
Diêu Linh nhìn quanh, lửa vẫn đangcháy .
-Có chuyện gì…chuyện gì vừa xảy ra ởđây ? – Diêu Linh hỏi .
-À… – Thiên Ma cười – …bạn bè lâungày không gặp nhau, nghịch tý chút ấy mà …
Diêu Linh đã hiểu cơ sự . Những thứmà hai người này gây ra không thể gọi là tý chút được . Cô nói :
-Anh…đã đánh Xích Vân ?
-Hẵn cũng đánh tôi mà . Bây giờ, côhãy lui sang một bên .
-Anh định làm gì ?
Thiên Ma xoay tít Song Kiếm trên tay:
-Giết hắn !
Diêu Linh chạy lại, ôm lấy Xích Vân:
-Anh đừng như vậy ! Có gì từ từ nói!
-Đây không phải là chuyện của cô !Tránh ra !
-Anh không được làm hại Xích Vân !Anh ta đã làm gì anh đâu ?
-Hắn đã gây ra quá nhiều rồi cô bé ạ! Nhưng thôi, xem chừng Xích Vân làm cô say mê hắn rồi đấy ! Cho hai người điluôn thể !
Diêu Linh không sợ hãi Thiên Ma, côrút một cây gậy phép từ sau lưng, đồng thời lấy một cuộn vải, cô niệm thuật .Một con quái vật Hoả Nham với đôi tay to khủng khiếp lao ra tấn công Thiên Ma .
Thiên Ma cười khẩy, một nhát kiếmnhanh trong chớp mắt, con Hoả Nham đứt đôi người .
-Cô nghĩ đủ sức đấu với tôi sao ?
Diêu Linh chùn bước, cô không thểngờ con Hoả Nham của cô lại dễ dàng bị hạ đến thế . Nó là con quái vật mạnhnhất của cô, Diêu Linh cũng là một Tiên Thú có hạng, thế mà không ngờ Thiên Mađã tiêu diệt nó chỉ bằng một nhát kiếm .
-Xem ra tôi phải cho cô đi cùng XíchVân rồi ! – Thiên Ma lao tới .
Diêu Linh nhắm nghiền mắt . Cô cònnhiệm vụ chưa hoàn thành, cô đã thất hứa với cha cô rồi .
-Địa Niên Kim Thuật ! Đoạt Mệnh Thỷ!
Cơn lốc xoáy xé tan lửa, chính giữanó là một mũi tên trắng xoá . Mũi tên ấy lao thẳng vào Thiên Ma . Thiên Ma đãnhận thấy thuật Đoạt Mệnh Thỷ :
-Bực mình thật .
Thiên Ma xoay kiếm, hắn đánh bật mũitên ra, song Đoạt Mệnh Thỷ có chân khí không phải là nhỏ . Thiên Ma bị đẩy luivề phía sau, mặt đất phía dưới bị bở ra .
Diêu Linh mở choàng mắt, cô tưởngrằng mình đang mơ khi thấy một người Vũ tộc, đôi cánh bạc trong suốt bay xuống.
Vũ Tộc Ẩn Giả đã tới, bà đáp nhẹnhàng xuống đất .
-À, bà cũng tới đây sao ? – Thiên Macười .
-Cậu đã ngông cuồng quá rồi . – ẨnGiả nói .
Ẩn Giả đã nhìn thấy những vết xămtrên người của Thiên Ma, không khác gì những vết xăm trên ngực của Xích Vân .
-Cậu có muốn nghe câu trả lời của takhông ? – Ẩn Giả nó