ích Vân vuốt nhẹ tay lên má DiêuLinh, đôi mắt đờ đẫn của y vì say, y chẳng nghĩ gì đến việc làm của mình . DiêuLinh thấy đôi bàn tay của Xích Vân ram ráp vì những vết chai . Có phải là docầm kiếm không ?
Diêu Linh đẩy Xích Vân ra, cô nói :
-Tôi đi một lát…rồi quay lại ngay…
-Thế cũng được ! – Xích Vân cười .
Diêu Linh chạy đi, cô đang thấy cólửa đốt trong người mình . Nó mạnh mẽ và muốn thiêu rụi cô, nhưng Diêu Linhđang cố gắng kiềm chế nó lại . Không ! Cô đã nhầm lẫn điều gì đó ! Không phảivậy !
Xích Vân cười, y chẳng nghĩ điều gìvề việc làm ban nãy của mình cả . Xích Vân chuyển qua đám khác , y lại tiếp tụcnhảy .
Hoa Anh trầm ngâm theo dõi mọingười, đêm nay sẽ là một đêm vất vả đây . Người ta sẽ vui chơi cho đến tận sáng. Hoa Anh ngáp dài buồn ngủ .
Hoa Anh nhớ lại ngày trước, năm cômười bảy tuổi . Hồi ấy, Hoa Anh cũng háo hức tham gia lễ Thanh Lâm lắm . Chỉ cóđiều, năm nào bạn nhảy của cô cũng là Mệnh Trị . Mệnh Trị đã dạy cho cô nhảy vìanh yêu cô, và Hoa Anh cũng yêu Mệnh Trị . Một mối tình đẹp, có điều Mệnh Trịđã mất tích cách đây hai năm trong một chuyến đi biển, ngày hôm ấy bão nổi lênhung dữ, nhấn chìm con tàu, người ta cho rằng anh đã bị chết vì lật thuyền . Kểtừ ấy, Hoa Anh chẳng tha thiết gì tới lễ Thanh Lâm nữa , trái tim của cô đãnguội lạnh với mấy chuyện này .
-Này nhóc ! – Một bàn tay mềm mạiđặt lên vai Hoa Anh – Buồn ngủ rồi à !
Vũ Tộc Ẩn Giả đứng ở đằng sau, bàtươi cười :
-Có vào nhảy không ?
-Đang làm việc mà sư phụ !
-Ngươi nguyên tắc quá đấy ! Vào nhảymột chút có sao ? Mà ta nói có sai đâu, kìa !
Vài anh chàng Vũ tộc đưa tay ra, mờiHoa Anh :
-Hoa đội trưởng, mời đội trưởng nhảycùng với tại hạ !
Hoa Anh đỏ mặt, cô đáp :
-Công tử…thứ lỗi ! Nữ nhi…không nhảyđược ! Đang làm việc !
Vậy đã quấy quả đội trưởng rồi !
Ẩn Giả cười, bà xoa đầu Hoa Anh :
-Ta chẳng thấy con bé nào như ngươi! Được mời như thế mà không ra nhảy ! Ngày xưa ta cũng hay nhảy lắm ! Vui !
-Thôi mà sư phụ…
-À, chuyện hôm trước ta bảo ngươiđiều tra về tên Thiên Ma , có thu được kết quả gì không ?
-Dạ không, không có bất cứ một quántrọ nào trong Tích Vũ có tên người là Thiên Ma . Chắc chắn là hắn đã dùng tên giảrồi.
Vừa lúc ấy, một đám nữ vệ binh gọiHoa Anh :
-Hoa tỷ tỷ !
Hoa Anh quay ra, đám nữ vệ binh đanglôi xềnh xệch một anh chàng , kéo ra trước mặt Hoa Anh . Trong ánh lửa bập bùngvui tươi, Hoa Anh héo cả ruột . Chàng trai này không ai khác ngoài cái tên XíchVân !
-Chào cô ! – Xích Vân lúng búngtrong miệng .
-Sao lại … - Hoa Anh đỏ tưng bừngmặt mũi .
-Bọn muội tìm thấy anh ta ! – Một nữvệ binh nói – Đừng giấu bọn muội nữa, anh chàng này là ý chung nhân của tỷ tỷphải không ? A, có cả Ẩn Giả nữa ! Kính chào Ẩn Giả !
-Ừ . – Ẩn Giả cười .
-Ai bảo thế ? – Hoa Anh cáu điênngười .
-Thôi nào ! Hai người ra nhảy đi ! –Đám nữ vệ binh reo hò hưởng ứng .
Vũ Tộc Ẩn Giả không nói gì từ nãytới giờ , bà để ý vào đôi mắt của Xích Vân . Đôi mắt tròng xám, lạnh lẽo . Bàcó một cảm giác không hay về đôi mắt này .
-Cậu tên gì ? – Ẩn Giả hỏi .
Xích Vân ấp úng :
-Xích Vân . Ơ…chào cô…
Đám nữ vệ binh cười ngặt nghẽo, mộtngười nói :
-Công tử ơi là công tử ! Đây là ẨnGiả ! Vũ Tộc Ẩn Giả ! Bà ấy đã một trăm tuổi rồi ! Chẳng phải là cô hay gì đâu!
Xích Vân ngượng chín mặt . Hoa Anhthì chẳng nói gì .
Vũ Tộc Ẩn Giả nói :
-Ngươi ra nhảy với anh chàng này đi!
-Nhưng mà sư phụ…
Ẩn Giả đánh mắt ra hiệu . Hoa Anhhiểu ý, Ẩn Giả đang cần cô tìm hiểu về Xích Vân .
-Thôi cũng được ! – Hoa Anh nói,giọng nặng nề .
Mặc dù sướng rơn trong bụng , màđúng là bụng Xích Vân đang phập phồng thật . Nhưng Xích Vân vẫn giả bộ lóngngóng và ngượng ngập như cô em gái mới lớn !
Hoa Anh và Xích Vân đi vào . Đám nữvệ binh ở bên ngoài còn reo hò :
-Chư vị ! Tổng đội trưởng vệ binhTích Vũ nhảy kìa !
Các đôi nhảy khác ngừng lại, họ muốnxem tổng đội trưởng vệ binh có biết nhảy không hay chỉ biết bắn cung và tập võthôi ? Các chàng trai khác đang nghiến răng kèn kẹt vì Xích Vân đã cướp mất HoaAnh của họ .
-Ơ… – Xích Vân lúng búng – …chúng tacùng nhảy nhé…
Hoa Anh méo mặt, cô hỏi :
-Này ! Anh có biết nhảy không đấy ?
-Một chút ! – Xích Vân hăng hái lênngay .
Tiếng đàn và tiếng sáo nổi lên .Xích Vân vào ngay , chân trái của y tiến tới . Hoa Anh hơi bất ngờ một chút, côkhông ngờ là cái tên điên khùng này lại biết nhảy .
Hai người càng nhảy càng đẹp, đôichân của họ như ảo ảnh trong ánh lửa . Hóa ra tổng đội trưởng vệ binh Tích Vũnhảy rất đẹp và rất giỏi . Người ngoài vỗ tay không ngớt, đúng là một đôi đẹp .Các chàng trai lại càng oán Xích Vân hơn nữa, ai mà có thể chịu được chứ !
Hoa Anh muốn hỏi Xích Vân , nhưngkhông thể . Tiếng nhạc , tiếng sáo và Xích Vân đang làm cho cô say . Cô ra vẻmặt nặng mày nhẹ với Xích Vân, nhưng rồi cô dần cười . Rồi Hoa Anh nhắm mắtlại, cô đang thả hồn vào điệu nhảy . Cô không còn để ý tới những gì xung quanhnữa . Hoa Anh không biết hành động của mình ra sao nữa, cô chỉ cảm thấy đôi môimình nóng dần lên, có luồng hơi nóng đổ tràn vào lồng ngực cô, tai cô lùng bùngtiếng reo hò của mọi người . Hoa Anh