
ội ?
Bạch Ngọc Kinh nói:
- Nếu không phải trong Thanh LongHội, người khác e không có cái gan lớn như vậy.
Phương Long Hương dùng đuôi mắt liếcy, lắc đầu thở ra:
- Ngươi nghĩ ngươi là hạng người gì?
Bạch Ngọc Kinh nói:
- Là Bạch Ngọc Kinh.
Phương Long Hương chớp chớp mắt hỏi:
- Bạch Ngọc Kinh lại là hạng ngườigì ?
Bạch Ngọc Kinh cười nói:
- Là hạng người chết không nổi.
Bỗng nghe tinh lên một tiếng, chậucá không biết bị vật gì đánh vỡ ra, nước trong chậu đổ ra tung tóe, xem ra gãmập mình mẩy sẽ đầy những nước.
Nào ngờ thân hình nặng cả trăm câncủa y bỗng nhẹ nhàng bay lên, y dùng một ngón tay móc vào trong giàn hoa, cảngười treo lên phía trên nhẹ nhàng như người giấy.
Người mặc áo đen thì cả người đã ướtsủng đầy nước.
Bạch Ngọc Kinh nói:
- Không ngờ gã mập trẻ tuổi kiakhinh công thật không tệ tí nào.
Phương Long Hương nói:
- Ngươi không nhìn ra y là ai sao ?
Bạch Ngọc Kinh nói:
- Xem thân pháp của y, có vẻ giốngNga My, nhưng gần ba mươi năm nay môn hạ Nga My chỉ còn có ni cô, không nhữngvậy quanh năm chỉ ăn chay, sao bỗng nhiên lại lọt ra một gã mập như thế này ?
Phương Long Hương nói:
- Không lẽ ngươi quên mất chưởng môncủa Nga My, trước khi xuất gia là người nhà của ai ?
Bạch Ngọc Kinh nói:
- Nhà họ Châu ở Tô Châu ?
Phương Long Hương nói:
- Đúng rồi, gã mập này là đại thiếugia nhà họ Châu, cũng là cháu một của Tố Nhân đại sư.
Bạch Ngọc Kinh hỏi:
- Gã bảo tiêu của y thì sao ?
Phương Long Hương nói:
- Không biết, xem vũ công của y, tốiđa chỉ bất quá là hạng tam lưu trong giang hồ.
Bạch Ngọc Kinh hỏi:
- Y có vũ công hạng nhất lưu, tạisao lại đi mời đệ tam nhân làm bảo tiêu ?
Phương Long Hương nói:
- Bởi vì y cao hứng.
Cá vàng trong chậu theo nước rớtxuống mặt đất, dãy dụa không ngớt. Người mặc áo đen vẫn còn đứng đó bất động,cặp mắt nằm trong hốc mắt sâu hoắm, đượm bảy phần ưu lự, ba phần bi thống.
Phương Long Hương bỗng thở ra mộthơi thật dài nói:
- Người này thật là một kẻ đángthương.
Bạch Ngọc Kinh hỏi:
- Ngươi đồng tình với y ?
Phương Long Hương nói:
- Nếu một người không bị bức đếnkhông còn cách nào hơn, còn ai chịu đi làm chuyện như vậy ? Huống gì, xem binhkhí y sử dụng, trong giang hồ cũng phải là có chút danh tiếng gì rồi, nhưng bâygiờ... Y bỗng thay đổi đề tài, hỏi:
- Ngươi có thấy ai đập bể chậu cákhông ?
Bạch Ngọc Kinh nói:
- Tư Mã Quang ?
Phương Long Hương trừng mắt nhìn ymột cái, lạnh lùng nói:
- Buồn cười, thật là buồn cười muốnchết luôn.
Bạch Ngọc Kinh bật cười, nói:
- Nếu người đập bể chậu nước khôngphải là Tư Mã Quang, thì chắc là người đang núp trong căn nhà thứ ba bên phíađông.
Châu Đại Thiếu đã từ giàn hoa hạxuống, đang nhìn qua căn nhà đó cười nhạt.
Bà già đầu tóc bạc phơ, thì ôm chậunước rửa mặt bước ra, hình như muốn bỏ mấy con cá vàng trên mặt đất vào chậu,nhưng không cẩn thận, bước chân bị hụt, chậu nước lại đổ đầy cả mặt đất.
Bạch Ngọc Kinh hỏi:
- Bà già này lại là ai vậy ?
Phương Long Hương nói:
- Là một bà già.
Bạch Ngọc Kinh hỏi:
- Bà già tại sao lại đến đây ?
Phương Long Hương nói:
- Nơi đây vốn là khách sạn, ai cũngcó thể đến đây.
Bạch Ngọc Kinh hỏi:
- Chắc bà ta không vì ta mà đến đâuphải không ?
Phương Long Hương nói:
- Ngươi còn chưa đủ già.
Bạch Ngọc Kinh hỏi:
- Thanh Long, Khoái đao, Xích Phát,Bạch Mã, những người đó không lẽ vì ta mà lại đây sao ?
Phương Long Hương hỏi lại:
- Ngươi nghĩ sao ?
Bạch Ngọc Kinh nói:
- Ta nghĩ không ra.
Phương Long Hương hỏi:
- Ngươi không đắc tội gì với bọn họ?
Bạch Ngọc Kinh nói:
- Không.
Phương Long Hương hỏi:
- Cũng không tranh giành của cải gìvới họ ?
Bạch Ngọc Kinh hỏi:
- Không lẽ ta là cường đạo gì sao ?
Phương Long Hương nói:
- Dù là không phải, cũng không saibao nhiêu.
Bạch Ngọc Kinh bỗng cười lên mộttiếng, y hững hờ nói:
- Nếu bọn họ vì ta mà đến thật, tạisao còn chưa lại tìm ta ?
Phương Long Hương nói:
- Đấy không chừng là vì bọn họ sợngươi, không chừng bọn họ còn đang chờ ai !
Bạch Ngọc Kinh hỏi:
- Chờ ai ?
Phương Long Hương nói:
- Thanh Long Hội có ba trăm sáu mươilăm phân đà, bất kỳ đường chủ của phân đà nào, cũng đều không phải hạng dễ đốiphó.
Bạch Ngọc Kinh lại phì cười, y hữnghờ nói:
- Hình như ta cũng không phải hạngdễ đối phó lắm.
Phương Long Hương nói:
- Nhưng còn cô ta thì sao ?
Bạch Ngọc Kinh nói:
- Cô ta ?
Phương Long Hương nói:
- Cái vị nữ túy hiệp của ngươi đấy.
Bạch Ngọc Kinh hỏi:
- Cô ta làm sao ?
Phương Long Hương nói:
- Cô ta đã đến đây với ngươi, khônglẽ ngươi không lo cho cô ta sao ? Người ta đã biết cô ta đi với ngươi, không lẽsẽ bỏ qua cho cô ta dễ dàng lắm sao ?
Bạch Ngọc Kinh chau mày một cái,không nói gì nữa.
Phương Long Hương thở dài:
- Ngươi rõ ràng đang ở trên trời,tại sao lại bỏ những ngày tháng sung sướng, xuống nơi đây chịu tội làm gì ?
Bạch Ngọc Kinh cười nhạt nói:
- Ta còn chưa nếm gì cả mà.
Phương Long Hương cười nói:
- Dù cho bây giờ còn chưa có gì, chỉsợ sắp sửa rồi.
Y vừa nói xong câu, bỗng nghe phòngbên cạnh có người đang gõ mạnh vào tường mấy cái.
Bạch Ngọc Kinh hỏi:
- Cô ta đang ở phòng bê