
hưa. Tức mình, nó nhặt đá đập thình thình. Lúc sau mới thấy người lính
tuần mở hé một khe cửa sổ nhỏ phía trên cổng nhìn xuống:
- Thằng bé kia, hỏi gì ?
- Có thư tới.
Người lính bèn mở một khung cửa nhỏ đặt lẩn trong cánh cổng lớn để tiện
việc ra vào mà không cần mở cổng, bước ra cầm cuộn thư trong tay Hạo
Nhiên, soi đèn mà đọc.
- Thư này gửi cho một kiếm sĩ tên Mạnh Đạt phải không ?
- Phải. Cháu đợi lời phúc đáp để mang về. Ông làm ơn chuyển thư cho cháu.
- Nhưng Mạnh Đạt không có ở đây.
- Thế ông ấy ở đâu ?
- Ở Higakubo.
- Sao ? Ai cũng bảo phủ Trúc Mộ Ở Kobikicho mà !
- Ờ ! Người ta bảo thế nhưng đây là trại quân, chỉ có gạo và các vật dụng nuôi quân mà thôi. Tướng phủ ở Higakubo kia !
- Higakubo có xa đây không ?
- Xa, xa lắm.
- Ở tận chỗ nào ?
- Trên núi, phía đông Tân đô này đến hàng chục dặm.
Hạo Nhiên buồn bã lắc đầu. Nó không ngờ khó khăn đến thế ! Nhưng vốn
tính bướng bỉnh và có tinh thần trách nhiệm từ khi còn thơ ấu, phải
đương đầu với bao nhiêu cam go của cuộc sống để mưu sinh và giúp đỡ cha
già, nó không chịu khuất phục.
- Thưa ông, thế ông có thể vẽ cho cháu đường nào đi đến Higakubo được không ?
- Thằng này điên ! Dù ta có vẽ cho mày thì mày cũng phải đi hết đêm mới đến được.
- Không sao, cháu sẽ đi cả đêm.
Người lính lẳng lặng không nói gì, nhưng trong lòng thầm phục thằng bé.
- Ở chân núi, cầy cáo vô số. Mày sợ cáo nó hớp hồn không ?
- Không, cháu không sợ.
- Mày quen với hiệp sĩ Mạnh Đạt hả ?
- Không, nhưng thầy cháu quen.
Người lính không hỏi thêm gì nữa, nhưng sau nghĩ thế nào, bảo với Hạo Nhiên:
- Ta khuyên như thế này. Bây giờ khuya rồi mà mày lại không biết đường, sợ lạc.
Ta cho ngủ ở đây, sáng mai hãy đi, mày nghĩ sao ?
Ngần ngừ một lát, có lẽ cho là phải, Hạo Nhiên gật đầu.
- Có rơm trong chuồng ngựa ấy. Mang vào vựa thóc trải ra mà ngủ.
Hôm sau gần trưa, Hạo Nhiên mới giật mình thức giấc. Trong vựa thóc vừa
tối vừa ấm, nó ngủ quên, không ngờ trời sáng lúc nào. Bước ra cửa, ánh
nắng chan hòa khiến mắt nó hấp háy phải lấy tay che. Sực nhớ đến nhiệm
vụ phải làm, Hạo Nhiên rảo bước ra điếm canh. Người lính đêm qua còn đó, thấy nó, nhe răng cười chế nhạo:
- Sao không ngủ thêm giấc nữa ?
Nó cũng cười xòa:
- Cháu ngủ quên ! Thế ông đã vẽ đường cho cháu chưa ?
- Rồi. Hôm qua mày nói cần gấp mà !
- Vâng, cảm ơn ông, cháu đi ngay giờ đây.
- Khoan, ở lại ăn chút gì lót lòng đã. Đủ cơm cho hai người đấy, ăn đi !
Thấy người lính tử tế với mình, Hạo Nhiên cúi đầu cảm tạ.
Ăn xong, cầm mảnh giấy vẽ sơ sài những đường chính dẫn đến Higakubo, Hạo Nhiên cáo từ người lính, lên đường.
Trời xanh và trong. Những cụm mây trắng nhẹ như bông trôi lờ lững. Nắng
không gay gắt. Hạo Nhiên thấy lòng lâng lâng vui thích. Nó không ngờ
thấy nó ở quán Mã Đề đang bồn chồn lo lắng vì nó.
Qua quãng đường lát đá xanh, dọc theo những lộ chính tấp nập trên bờ các kênh đào ngang dọc ven đô, Hạo Nhiên thỉnh thoảng lại dừng bước xem thợ nề, thợ mộc bận tíu tít dựng sườn nhà, xây tường, xẻ gỗ. Tiếng đục
tiếng búa chan chát không làm nó khó chịu, trái lại khiến nó vui vẻ
thích thú. Không khí sinh động, rộn rịp khác hẳn với những ngày ở
Hotengahara. Những người phu lực lưỡng, cởi trần hè nhau kéo nhiều tảng
đá lớn, hò những câu hò lạ tai. Đằng xa, trên lưng chừng giàn tre cao
ngất ngưởng dựng sát tường một tòa lầu đang xây, thợ thuyền hành động
chẳng khác gì những con ong bò vẽ bu trên giàn hoa bìm bìm sặc sỡ về mùa xuân.
Mải mê theo dõi các sinh hoạt muôn màu muôn vẻ diễn ra trước mắt, Hạo
Nhiên quên hẳn mục đích của mình. Đến khi mặt nước hắt ráng chiều đỏ
hồng và đàn quạ bay ngang, buông những tiếng khô khan trên nền trời bắt
đầu nhạt nắng, nó mới giật mình:
“Ờ, thế mà đã chiều rồi ! Chóng quá !”. Và ba chân bốn cẳng, nó vội vã tìm đường đi về phía đông.
Hạo Nhiên rảo bước nhanh như chạy, mong sao tới được Higakubo trước khi
trời tối mịt. Chẳng bao lâu đã đến chân đồi Azabu, con đường cây cao
bóng rợp đan xít nhau, tuy thỉnh thoảng có ánh nắng xiên khoai chiếu qua tàn lá loang loáng, nhưng đường vẫn ẩm ướt và trơn trượt. Gốc cây, rêu
mọc đầy. Có nhiều chỗ âm u, tưởng như đêm đã xuống từ lâu. Hạo Nhiên
càng bước vội, mấy lần suýt ngã, phải nhặt một cành cây làm gậy chống.
Cho đến khi trèo lên đỉnh đồi, nhìn về phương tây, thấy mặt trời đỏ khé
còn cách chân trời đến non con sào, nó mới yên lòng.
Đồi hoang vụ lạ lùng. Không cả tiếng chim vỗ cánh bay ngang. Đứng giữa
rừng cỏ tranh cao ngang ngực, trông xung quanh trùng trùng điệp điệp
những tàng cây nối tiếp nhau từ sườn đồi trải dài đến tận thung lũng
phía dưới, tiếng suối nước róc rách đâu đây càng làm tăng vẻ hoang vắng, Hạo Nhiên bỗng có cảm giác kỳ lạ, vừa bâng khuâng vừa sợ hãi như đứng
trong một ngôi chùa cổ, giữa những pho tượng trang nghiêm. Âm vang của
một hồi chuông, không, của tiếng cồng thúc quân hay của hồi trống trận,
ầm ì trong gió khiến nó rùng mình. Hạo Nhiên không ngờ nó đang đứng giữa vùng linh địa của ngôi đại điện thờ thần Thái Dương giờ đây đã hoang
phế. Sương chiều xám đục quanh