Thạch Kiếm

Thạch Kiếm

Tác giả: Tự Tỉnh

Thể loại: Truyện kiếm hiệp

Lượt xem: 328132

Bình chọn: 10.00/10/813 lượt.

ớn bao gồm rất đông dân ở ngoại ô, chạy dài mãi ra tận bờ vịnh. Chỗ này chỉ là một xóm nghèo thuộc khu ấy, tập trung toàn dân vô

gia cư, thợ thuyền tay làm hàm nhai và những kẻ gần như cùng đinh trong

xã hội.

Có tiếng động sau đống gỗ làm Hạo Nhiên giật mình. Xỏ dép đứng lên vòng

ra phía sau, nó ngạc nhiên thấy một căn nhà, không, một túp lều mới

đúng, với ánh đèn hắt qua khe cửa sổ nhỏ xíu dán giấy. Túp lều đã nhỏ

lại ẩn sau đống gỗ cao, thảo nào nó không để ý.

Rón rén đến gần, Hạo Nhiên thấy dưới ánh đèn lờ mờ, một người đàn bà đầu quấn vuông chiếu cói thay khăn đang dọn dẹp. Ánh sáng yếu ớt không cho

nó đoán được mụ chừng bao nhiêu tuổi. Tuy vậy nó vẫn đánh bạo gõ cửa và

gọi bừa, hy vọng được tiếp nhận:

- Thái thái ! Mở cửa cho cháu.

Người đàn bà mở cửa nhìn ra, cất giọng the thé:

- Lại mày nữa ! Phải hồi chiều mày ném đá vào tao rồi chạy không ?

- Dạ không, không phải. Hạo Nhiên vội vã cải chính. Cháu mới gặp thái thái lần này là lần đầu mà !

Người đàn bà bỏ vuông chiếu cói ra nhìn nó một lúc:

- Ờ ờ không phải. Thằng kia nhỏ hơn.

Đoạn phá lên cười:

- Hà hà ! Thế tối tăm thế này mày đến đây làm gì ?

Bấy giờ Hạo Nhiên mới chú ý đến cách phục sức diêm dúa không hợp với

khung cảnh của người đàn bà trung niên trước mặt. Tóc mụ chải cẩn thận,

thoa dầu bóng, mặt trát phấn trắng như bôi vôi, môi son đỏ chót, áo

kimono đã cũ nhưng bằng hàng lụa thêu hoa.

Hơi sợ, nó lùi lại một bước. Mụ kéo tay nó vào trong nhà:

- Tối tăm thế này em đến đây làm gì ? Cần gì ta giúp.

Hạo Nhiên ngây thơ đáp:

- Cháu muốn gặp Trúc Mộ đại nhân.

Người đàn bà trố mắt nhìn nó:

- Mày nói giỡn đấy à ?

- Thật mà ! Cháu muốn vào phủ Trúc Mộ.

Người đàn bà ré lên cười, lát sau mới bảo:

- Trúc Mộ tướng công là bậc quyền quý, mày tưởng ngài mở cửa tiếp mày sao ?

- Cháu mang thư cho một người trong phủ.

Hạo Nhiên vừa nói vừa rút ra một cuộn giấy gắn niêm và chỉ cho người đàn bà xem tên người nhận.

- Người đó là Mạnh Đạt ở phủ Trúc Mộ đại nhân.

Người đàn bà gật đầu ra vẻ thông cảm:

- Phải rồi, chắc là một kẻ trong đám lính hầu. Thế mà mày nói cứ như là thân thuộc với ngài lắm. Thật tức cười !

- Vậy thái thái biết phủ Trúc Mộ Ở đâu chỉ cho cháu.

- Biết chứ ! Qua cầu gỗ sang bên kia rạch, đi một quãng đến trại Ninh

Cát của tướng công Y Lâm, qua trại Lan Châu, trại Lâm Phố, trại Hồ An

...

Vừa nói mụ vừa đếm ngón tay kể tên từng trại một. Có đến bảy tám trại như thế, sau cùng mới bảo:

- Ta chắc thế nào mày cũng tìm ra. Trại Trúc Mộ lớn nhất ở cuối đường không chú ý cũng thấy.

- Thế qua cầu sang bên kia còn thuộc khu Kobikicho không ?

- Còn chứ.

- Trời đất ! Thế mà chúa cứ tưởng ...Khu này sao mà rắc rối quá !

Người đàn bà mỉm cười. Thấy thằng bé hiền lành, lễ phép lại tỏ ý lo ngại chẳng tìm ra đường, mụ ngần ngừ một lúc rồi nói:

- Mày ngớ ngẩn lắm, thôi để ta dẫn đi.

Nói đoạn đẩy nó ra, đóng cửa, xăm xăm đi trước, bảo Hạo Nhiên theo sau.

Trong đêm tối, tà áo mụ phất phơ tựa cánh con thiêu thân lớn bay trong

sương mù lãng đãng.

Gần đến giữa cầu, bỗng có gã đàn ông đi ngược chiều sát vào người mụ, huýt sáo.

Nhưng gã không dừng bước, cứ tiếp tục qua mặt cả hai người. Mùi rượu sa-kê bốc lên nồng nặc.

Mụ dẫn đường dừng chân lại nhìn theo rồi gọi với:

- Ai như Quản Bạc Nhất ?

Gã đàn ông khựng lại một chút, rồi tiếp tục đi chẳng nói chẳng rằng. Mụ chạy theo nắm vai áo:

- Quản Bạc Nhất ! Ngươi biết ta mà ! Sao hờ hững với nhau quá thế ?

- Bỏ ra ! Gã kia đáp.

- Không ! Lâu nay không gặp, không muốn đi với ta chăng ?

- Hết tiền rồi !

- Can gì ! Lúc khác trả cũng được !

Rồi ôm cứng lấy gã đàn ông có tên Quản Bạc Nhất ấy, mụ quay bảo Hạo Nhiên:

- Đi đi ! Ta cần nói chuyện với ông này.

Kinh ngạc chẳng hiểu đầu đuôi gì, Hạo Nhiên đứng sững nhìn hai người

giằng co nhau cho đến khi mụ kia kéo gã đàn ông xuống chân cầu và mất

hút trong bóng tối dưới đó.

Lát sau hoàn hồn, nó bước ra thành cầu vịn vào lan can gỗ, tò mò nhìn

dòng nước đen bẩn, lờ đờ chảy bên dưới. Thình lình, giọng người đàn bà

rít lên the thé, nhọn hoắt như đâm vào tai nó cùng với tiếng gió rít của hòn đá ném về phía nó đứng.

- Súc sinh ! Mày nhìn cái gì thế ?

Hạo Nhiên né tránh, bỏ ra giữa cầu rồi cúi đầu lầm lũi bước. Suốt thời

kỳ ở Hotengahara cho đến nay, chưa bao giờ nó thấy một bộ mặt nào ghê sợ hơn bộ mặt trắng bệch như vôi của người đàn bà ấy lúc đó.

Qua khỏi cây cầu gỗ, Hạo Nhiên theo con đường trải đá xanh độc nhất đến

trước một kho hàng rồi tới một tường rào ngăn kho hàng ấy với một kho

hàng khác. Kho nào cũng tường cao, cổng kín kiên cố. Qua vài kho hàng

như thế, nó bỗng hiểu ra đấy là những trại mà mụ đàn bà lúc nãy đã chỉ

cho nó. Có lẽ mụ gọi là trại vì có quân canh giữ vật dụng và lừa ngựa

cho các chủ tướng.

Đến trại sau cùng ở cuối đường, Hạo Nhiên tin chắc đã tìm ra được phủ

Trúc Mộ khi thấy trên cánh cổng có vẽ hình đầu một thiếu phụ búi tóc hai tầng. Mà hình này qua những bài hát dân giả, ai cũng biết là huy hiệu

của dòng họ Trúc Mộ.

Hạo Nhiên mạnh dạn gõ cổng. Nhưng cổng vừa cao vừa dày, gõ mãi chẳng ai

t


pacman, rainbows, and roller s