Pair of Vintage Old School Fru
Thạch Kiếm

Thạch Kiếm

Tác giả: Tự Tỉnh

Thể loại: Truyện kiếm hiệp

Lượt xem: 328172

Bình chọn: 7.00/10/817 lượt.

và đỡ ruồi hơn.

Lầu hai không đỡ ruồi nhưng quả có mát hơn đôi chút. Sau khi xếp dọn

xong hành lý, Hạo Nhiên cảm thấy đói bụng. Mùi thức ăn từ phòng bên bay

sang càng khiến ruột nó cồn cào. Nó hít hà:

- Hình như bên kia đang ăn mì nấu. Hay ta cũng gọi mì ăn hả thầy ?

Thạch Đạt Lang mỉm cười gật đầu. Hạo Nhiên vui mừng chạy ngay xuống lầu. Ở thôn quê, muốn ăn mì người ta gieo hạt ngay từ đầu xuân. Khi hạt nảy

mầm, phải cào cỏ, tưới nước, bón xới để mùa hạ trổ bông, mùa khô gặt về

phơi khô đập lấy hạt, xay thành bột rồi mới làm ra sợi mì. Ở đây dễ quá, chỉ việc vỗ tay gọi người hầu đến là có mì ăn. Thành ra dân kẻ chợ

nhiều người chẳng biết cây lúa mì nó thế nào và chắc cũng chẳng mấy ai

lưu tâm đến công khó nhọc của người nông dân trồng ra nó.

Thạch Đạt Lang đưa tay lên chiếc kỷ thấp, ngồi ngó mông lung. Tiếng ồn

ào của phiên chợ đã vãn. Bên kia đường, người đi lại cũng bớt tấp nập.

Bỗng một bảng gỗ mộc, trên viết hàng chữ đen nhánh:

“Ma tâm pháp - Vương Chính đảm trách mài giũa theo phương pháp chân

truyền của Cổ gia”, làm hắn chú ý. Phương pháp của Cổ gia là phương pháp gì ? Người họ Cổ độc nhất hắn biết là Cổ Huy Đạo. Nghĩ đến Cổ Huy Đạo,

hắn nhớ ngay tới nhà luyện kiếm kiêm nghệ sĩ tài hoa này với bà lão mẫu

tại ngõ Kim Phong hắn đã tá túc khi còn ở Cổ thành.

Hạo Nhiên cũng vừa trở lại, đến ngồi bên sư phụ. Trông sang bên kia đường, thấy tấm bảng, nó tỏ vẻ không hiểu:

- Họ quảng cáo bán gì thế hả thầy ?

- Ta không rõ, nhưng đoán có lẽ họ mài kiếm theo một phương pháp riêng

do họ Cổ truyền lại. Ma tâm là mài giũa tinh thần. Nếu coi kiếm là tinh

hoa của võ thuật thì mài kiếm cho sắc cũng như luyện cho tinh thần linh

mẫn. Chắc họ quảng cáo mài kiếm đấy thôi. Để xem, có dịp ta sẽ sang đấy. Nếu quả đúng, ta đưa họ chuốt lại lưỡi kiếm của ta luôn thể.

Món mì nấu chờ mãi chưa thấy mang lên. May nhờ có gió nhẹ, trời cũng đỡ nóng.

Thạch Đạt Lang thiu thiu ngủ, nhưng những tiếng cười nói ồn ào ở phòng bên đột nhiên làm hắn tỉnh giấc. Hắn bảo tiểu đồ:

- Hạo Nhiên ! Sang bảo họ bớt làm ồn để ta ngủ một chút.

Hạo Nhiên vừa kéo cửa bước vào, tiếng cười nói bỗng im bặt. Bốn người

đang quây quần bên khay rượu quay mặt ra nhìn thằng bé, người nào cũng

râu ria xồm xoàm, dáng dấp thô lỗ.

- Các bác hãy nói nho nhỏ, để thầy tôi ngủ.

- Cái gì ? Mày nói cái gì, thằng tiểu quỷ ?

Bị gọi một cách xấc xược là tiểu quỷ, Hạo Nhiên tức giận:

- Ai là tiểu quỷ ? Chúng tôi thuê phòng để được yên tĩnh, các bác làm rộn như vậy, không để ai nghỉ ngơi gì hay sao ?

- Mày nói vậy hay thầy mày bảo mày sang đây nói vậy ?

- Thầy tôi bảo.

Cả bọn cười hô hố. Một gã to lớn cất giọng khinh bỉ:

- Thế hả ! Vậy mày về bảo với thầy mày đợi đấy, ta là Mã Tiên đại ca sẽ

trả lời sau. Mã tiên là cái roi ngựa. Hay muốn ăn roi ngựa thì bảo !

Nhìn dáng điệu dữ dằn của cả bọn, Hạo Nhiên ngại không dám đứng lâu, lùi ra ngoài, lủi thủi về phòng. Bài học lễ độ Thạch Đạt Lang dạy nó trên

bến sông Sumida xem chừng không phải người nào cũng biết. Phòng thầy trò Thạch Đạt Lang và phòng của bốn gã kia chỉ được phân cách bằng một bức

vách mỏng. Tiếng cười nhạo báng và những lời khích bác tục tằn vang đến

Thạch Đạt Lang nghe rõ mồn một.

- Thằng ấy tên gì, tao quên không hỏi, nhưng ai thì cũng phải nể mặt chúng ông chứ ! Nó làm như quán này là nhà nó vậy !

- Phải cho nó biết tay.

- Dẫn nó ra sau nhà, đổ vào mồm nó vài gáo nước đái ngựa cho nó chừa thói hỗn láo đi.

- Ha ha ! Phải đấy ! Cho nó uống nước đái !

- Để tao. Tao sang trói nó lại bắt làm giấy xin lỗi rồi mang ra sau nhà. Thằng này !

Kiếm cái gì đựng nước đái trước đi nghe không !

Hạo Nhiên cau mặt nhìn thầy như hỏi ý. Ba năm theo Thạch Đạt Lang, nó đã được sư phụ dạy cho cách vận khí, luyện công, sử dụng quyền cước và

kiếm thuật. Thủ pháp của nó đã tiến bộ nhiều, những chiêu kiếm phóng ra

cũng chính xác hơn trước, nhưng vì tuổi còn nhỏ nên không đủ bình tĩnh.

Vả lại chưa dịp nào so tài với một địch thủ thật sự nên nó e ngại. Hạo

Nhiên nhìn thầy chờ lệnh; Thạch Đạt Lang chỉ đưa mắt mỉm cười không nói

năng gì.

Hai bát mì với một hũ rượu nhỏ mới được mang tới đặt trên mặt kỷ còn nóng hổi.

Thạch Đạt Lang khẽ bảo học trò:

- Ăn đi con. Ta thấy đói bụng lắm rồi !

Chưa kịp hết câu, cánh cửa đã xịch mở. Gã to lớn có tên là Mã Tiên ở phòng bên khệnh khạng bước vào. Hạo Nhiên nói khẽ:

- Nó đấy ...

Gã to lớn cười khềnh khệch.

- Chú kia ! Khoan ăn đã. Chú có biết ta là ai không ?

Thạch Đạt Lang điềm tĩnh lấy đũa khều những sợi mì trong bát, làm như không để ý đến kẻ mới vào.

Mã Tiên lại nói:

- Khoan hãy ăn. Đừng tưởng làm thế mà giấu được sự sợ hãi của ngươi, không qua mắt ta được đâu !

- Hả ? - Thạch Đạt Lang vờ không hiểu, ngước lên - Ngươi là ai, đến có việc gì ?

- Chỉ những thằng ngu, hoặc vừa đui vừa điếc mới không nghe đại danh của ta mà thôi. Cả vùng này không ai không rõ ...

- Ta có hơi lãng tai. Ngươi hãy nói to chút nữa. Tên gì ? Ở đâu đến ?

- Hừ ! Thằng này muốn chết ! Đã thế thì trước khi chết, ta cũng cho

ngươi biết tên để khỏi hối tiếc. Ta là Mã