Thạch Kiếm

Thạch Kiếm

Tác giả: Tự Tỉnh

Thể loại: Truyện kiếm hiệp

Lượt xem: 328272

Bình chọn: 8.5.00/10/827 lượt.

gọn lửa phừng phừng dâng cao, đỏ rực. Tàn than như những cánh bướm đen

chao lượn trên không. Gió thổi ù ù giữa những tiếng nổ răng rắc của thân tre và thân sậy. Hai thầy trò đăm đăm đứng nhìn ngọn lửa thiêu dần túp

lều cho đến khi cả mái lều sập xuống.

Hạo Nhiên bỗng khóc òa. Thạch Đạt Lang vỗ lưng nó, an ủi:

- Thôi, ta đi, con ! Nếu cứ bận tâm về dĩ vãng thì chẳng bao giờ làm được việc gì cả.

Thằng bé miễn cưỡng chùi nước mắt, nhặt đẫy vải đeo lên vai, lủi thủi

theo thầy đến chỗ buộc ngựa. Ngoài nhìn đống tro nghi ngút khói, chỗ

trước kia là căn nhà nó ở với người thân, không cầm lòng được, nước mắt

Hạo Nhiên lại trào ra.

- Con buộc nông cụ và những đồ dùng khác lên lưng ngựa, ta với con đi bộ. Cũng gần đây thôi.

- Đi đâu vậy thầy ?

- Đến đồi đằng kia. Ta sẽ dựng ở đó một căn nhà mới.

Hạo Nhiên không hiểu rõ ý thầy, ngước mắt nhìn:

- Ta vừa đốt nhà cũ mà. Dựng nhà mới làm gì ?

- Nhà đó là của tổ phụ con. Chỗ ấy trũng dễ bị lụt lội. Ta đã có chủ ý. Căn nhà chúng ta sắp dựng đây sẽ là của chúng ta.

- Thế thầy định cứ ở đây mãi sao ?

Thạch Đạt Lang gật đầu:

- Phải rồi. Chúng ta sẽ ở đây một thời gian.

- Thầy không đi đâu luyện tập và học hỏi nữa sao ?

- Ta sẽ luyện tập ngay tại đây.

- Ở đây ? Ở đây thì có gì mà luyện tập ?

- Tự ép mình vào kỷ luật, tập gian khổ, giữ tâm cho vững là căn bản của

mọi thành công. Đường kiếm tinh thục chưa đủ, ta sẽ luyện cho con một

nội lực dồi dào. Và ta sẽ dạy con biết đọc để sau này nếu ta không ở bên con được, con vẫn có thể học thêm để tăng kiến thức. Hạo Nhiên ! Con có đọc được sách không ?

- Dạ, có biết đôi chút.

- Ai dạy ?

- Cha con. Cha con có dạy đọc và viết những chữ thông thường mỗi khi nhàn rỗi.

- Vậy tốt. Để khi ổn định rồi, ta sẽ tiếp tục dạy con học. Nào, bây giờ

thì lên đường, đến khu đồi kia, gần rừng, vừa dễ đốn gỗ vừa cao ráo.

Thạch Đạt Lang đi trước, để tâm quan sát địa hình. Hạo Nhiên dẫn ngựa theo sau.

Nó ít nói vì ở nơi hoang dã từ nhỏ, ít trò chuyện nên cứ cung cúc đi,

thảng thầy hỏi gì mới đáp. Gần chiều, tới một nơi tương đối khoảng khoát trên đồi, cả hai dừng lại.

- Chỗ này được đấy ! Thạch Đạt Lang bảo. Ta dừng chân ở đây. Con nhóm lửa nấu cơm để ta đi một vòng xem xét.

Rồi tháo hành trang trên lưng ngựa xuống, Hạo Nhiên nhanh nhảu:

- Con biết chỗ này. Bên kia rừng thưa có con suối, lội qua suối là một đường mòn dẫn đến xóm tiều. Ở đấy có chợ nhỏ.

- Vậy tiện lắm. Nhất là không xa suối. Nếu địa điểm tốt, sáng mai ta sẽ khởi công.

Lúc Thạch Đạt Lang xem xét địa hình xong trở ra đã thấy đồ đệ ngồi canh

nồi đậu đỏ nấu trên bếp. Bếp do nó tạm thời tạo nên trong lúc cấp bách

bằng cách đào lỗ và quây đá xung quanh. Hắn mỉm cười khen thằng bé nhanh trí và nhiều sáng kiến.

Xong bữa ăn, trời vừa tối. Không đủ thì giờ làm việc gì khác, cả hai

thầy trò đêm ấy ngủ dưới ánh sao, gối đầu lên những khúc cây nhặt về làm củi.

Hôm sau, trời mới tảng sáng, Thạch Đạt Lang đã tỉnh dậy. Bộ quần áo ướt

sương làm hắn rùng mình. Hắn tĩnh tọa vận khí cho huyết mạch lưu thông,

đoạn vác rìu lên đồi đốn cây trong khi Hạo Nhiên còn say ngủ.

Thạch Đạt Lang có ý định lưu lại vùng này một thời gian ngay sau khi cùng đồ đệ mang xác Hạo ông đến chôn ở đồi bên cạnh.

Hắn nghĩ:

Nếu thiền đạo, trà đạo và các sáng tạo mỹ thuật có tác dụng tốt đến tâm

linh con người thì tại sao cày một thửa ruộng, trồng một khoảnh vườn lại không có ích ?

Khu hoang địa này chính là một thao trường lớn giúp ta luyện chí và nuôi sống ta không lệ thuộc vào người khác. Chỉ những người tự lực cánh sinh mới biết chân giá trị của sự tranh đua với ngoại cảnh.

Khi còn nhỏ, mẹ hắn dẫn hắn ra đồng nhiều lần, cùng cày cấy với các nông dân khác. Lúc đó hắn chỉ biết lao động cốt để mưu sinh, nhưng bây giờ

hắn thấy, ngoài mục đích kiếm sống, sự lao động còn nhằm nuôi dưỡng tinh thần nữa. Nếu hắn thành công biến khu đất hoang này thành vườn ruộng

với hoa màu thì quả hắn đã làm một việc tốt, góp phần vào sự hưng thịnh

cho khu này. Nhưng điều quan trọng hơn cả là gián tiếp bảo cho những cư

dân ở đây biết họ có thể thoát khỏi được nghèo đói, vươn lên hạnh phúc

và tự do bằng ý chí và can đảm để tự giải thoát.

Cởi trần, da rịn mồ hôi đỏ au dưới nắng, Thạch Đạt Lang cầm rìu bổ những nhát dữ dội vào thân cây bạch dương trước mặt. Vỏ cây bắn tung tóe, chỉ một loáng, ba bốn gốc đã bị đốn ngã.

Tỉa cành và róc vỏ xong, hắn gọi đồ đệ:

- Hạo Nhiên, lấy dây buộc cành và vỏ để riêng ra làm củi. Chờ ta đốn xong vài cây nữa rồi gom lại dựng nhà.

Mùa thu sắp tàn, côn trùng dần dần im tiếng. Lá vàng rụng đầy đất. Hai

thầy trò Thạch Đạt Lang đã dựng xong căn lều nhỏ, mái lợp gianh, vách

bằng những cành bạch dương ken xít nhau, trát đất. Tuy không đẹp nhưng

vững chắc, đủ che cho hai người trước những ngọn cuồng phong mà hắn dự

đoán sẽ xảy ra rất thường ở vùng này. Lạ i có cả cái kho nhỏ, một bên để chứa nông cụ, một bên làm chuồng ngựa.

Tạm xong chỗ ở, Thạch Đạt Lang sửa soạn vỡ đất để ải, chờ gieo hạt.

Khu đồng hoang Hotengahara này quả là một nơi khó sống. Đất toàn sỏi đá, không gi


XtGem Forum catalog