pacman, rainbows, and roller s
Thạch Kiếm

Thạch Kiếm

Tác giả: Tự Tỉnh

Thể loại: Truyện kiếm hiệp

Lượt xem: 329014

Bình chọn: 8.00/10/901 lượt.

ừ.

Giang khó chịu, giật tay áo sư phụ, định bắt ông phải tỏ thái độ dứt

khoát, bỗng nghe tiếng chân người. Nữ tỳ của Yến Nương bước vào, mang bộ áo của Thạch Đạt Lang đặt lên kỷ:

- Tiểu tỳ đã giặt xong áo và gột sạch vết máu. Xin đại hiệp kiểm lại.

- Cám ơn cô. Thế còn Yến Nương đâu ?

- Chủ nhân tiểu tỳ bận tiếp khách, sai tiểu tỳ về vấn an và hỏi xem đại hiệp có cần gì nữa không ?

- Ta ở đây rất vừa ý, nhưng nếu ở lại lâu hơn nữa sợ làm phiền chủ nhân. Cho nên xin cáo biệt. Phiền cô chuyển lời cảm ơn chân thành của ta đến

chủ nhân.

Nghe sư phụ nói, Giang sung sướng quá, nhảy cẫng. Ờ ! Có thế chứ. Chắc

ông đã quyết định đi thăm Oa Tử. Ông đúng là một mẫu người tốt và ngay

thẳng, xứng đáng làm sư phụ nó.

- Ngoài ra, ta muốn nhờ cô chỉ đường cho chú em đây ra khỏi xóm, mang áo này đến ngõ Kim Phong hoàn lại cho Cổ Huy Đạo tiên sinh. Giang ! Con

làm việc ấy giúp ta được không ?

- Thưa không được !

Ả nữ tỳ xen vào làm cả hai thầy trò cùng ngạc nhiên.

- Anh này đã đả thương một gia nhân ở quán Lạc Thiên. Chuyện đó được bỏ

qua vì chủ nhân tiểu tỳ đích thân can thiệp và bảo lãnh. Nhưng để anh ấy ra ngoài tất sẽ bị theo dõi. Mấy hôm nay, đồ chúng Hoa Sơn canh gác

ngặt lắm, xin đại hiệp cẩn trọng !

- Cảm ơn cô, nhưng ta cũng có kế hoạch riêng.

Tuy nhiên, sợ nguy hiểm đến tính mạng Giang, Thạch Đạt Lang đồng ý giao

cho một người khác mang áo đến ngõ Kim Phong trả Cổ lão bà.

Ả nữ tỳ đi rồi, Thạch Đạt Lang mặc lại bộ áo bằng vải thô của hắn. Bộ áo bạc màu vì sương nắng, mồ hôi loang lổ, nhưng sao hắn thấy đẹp và trân

quý vô cùng, mặc vào thoải mái hơn lụa là nhiều.

Khi thắt đến thắt lưng và đeo kiếm, cảm giác cô đơn của Thạch Đạt Lang

biến mất. Hắn thấy tự tin và an toàn hơn. Thanh kiếm đối với Thạch Đạt

Lang thân thiết như ruột thịt, như bố mẹ anh em và có lẽ thay cho vợ con hắn suốt đời. Mà đúng vậy:

từ trước đến nay Thạch Đạt Lang vẫn tâm nguyện như thế.

Giang ra vườn, ngẩng mặt nhìn trời. Sao đêm lấp lánh. Mảnh trăng hạ huyền lấp ló sau ngọn cây.

- Khuya rồi, nhưng không sao, mình đánh thức cô Oa Tử dậy. Chắc sự bất ngờ này sẽ làm cho cô sung sướng lắm.

Thạch Đạt Lang đến bên, vỗ vai Giang:

- Con ra cửa sau đợi ta.

- Thế thầy không đi cùng với con à ?

- Đi chứ. Nhưng ta muốn đích thân từ biệt Yến Nương. Cũng không lâu đâu !

- Vâng. Vậy con đợi thầy ngoài cửa.

Con đường kiếm đạo còn dài và gian khổ. Lạc Thiên quán, đối với Thạch

Đạt Lang là nơi nghỉ chân nhiều hứng thú nhưng tạm thời. Mấy ngày nhàn

rỗi ở đây đã giúp hắn lấy lại được quân bình về tâm hồn cũng như thể

chất, giúp hắn cảm thông được với cái đẹp, hòa đồng với thiên nhiên. Hắn không mảy may nghi ngờ sự chính trực của đời sống khổ hạnh hắn đang

sống, nhưng sự chối bỏ tất cả mọi lạc thú đôi khi khiến hắn tự cảm thấy

nhỏ mọn hẹp hòi.

Giây đàn căng quá sẽ đứt, tinh thần căng quá sẽ khủng hoảng. Sau trận

giao chiến với Điền Chính, tinh thần và thể chất Thạch Đạt Lang đã gắng

sức tột độ, cần được nghỉ ngơi. Hắn cũng đã uống chút rượu, muốn ngủ thì ngủ, muốn đọc sách vẽ tranh thì đọc sách vẽ tranh. Cứ để tâm hồn đôi

khi tự do như thế, quả nhiên hắn thấy thư thái hơn trước.

Mở cửa sau, Thạch Đạt Lang định vào cảm ơn Yến Nương. Nhưng nghe tiếng

đàn phách vọng ra, tự nhiên hắn đổi ý. “Vô ích mà cũng chẳng hợp thời.

Cái thường của họ là cái vô thường của ta. Mình không thuộc về xã hội

ấy”. Hắn lặng lẽ cúi đầu, tạ Ơn người tri kỷ trong lòng, rồi lui bước.

Nữ tỳ của Yến Nương chạy theo, trao cho Thạch Đạt Lang phong thư nhỏ.

Hắn mở ra, mùi hương trầm thoang thoảng phả trên giấy hoa tiên:

“Mỗi đêm hoa mỗi tàn, chỉ ánh nguyệt lung linh vĩnh cửu. Bên chén rượu

nồng thiếp ngồi nhỏ lệ. Trân trọng gửi chàng những hàng chữ này làm

duyên hội ngộ”.

- Thư ai đấy thầy ?

- Hỏi làm gì, con không biết đâu !

Giang hểnh mũi:

- Chà ! Mùi hương trầm ! Thơm quá ! Giang đi theo sư phụ. Nó thầm nghĩ không biết làm cách nào ra khỏi chỗ này.

Xóm Liễu tường cao vây bốn mặt, đêm khuya, chỉ cổng chính là còn mở, lại nghe nói kẻ thù rình khắp nơi, chắc ở cổng đó phải đông lắm. Giang lo

sợ hỏi sư phụ:

- Đi đường nào, thầy ?

- Các cửa đều đóng cả rồi phải không Giang ?

- Dạ phải, chỉ còn cửa chính mở. Mà đường ấy không đi được đâu, ta nên tìm chỗ nào tường thấp trèo ra thì hơn.

Thạch Đạt Lang nhìn đồ đệ, mỉm cười, rồi nghiêm nghị bảo:

- Mạng sống quý thật, nhưng làm như vậy là hèn nhát. Ta không thể có

thái độ trốn tránh mà phải đường hoàng đi ra bằng cổng chính.

Giang ngước nhìn sư phụ. Nó suy nghĩ về lời nói. Trên bước đường giang

hồ, Giang nhiều lần nghe nói đến sự hèn nhát. Kiếm sĩ mà bị coi là hèn

nhát thì không còn đáng gọi là kiếm sĩ, cho nên nó tự thẹn đã có những ý nghĩ như vừa rồi.

- Vậy con cũng ra bằng cổng chính !

Giang chữa lại.

Thạch Đạt Lang vỗ vai nó:

- Giỏi lắm ! Nhưng con phải biết dũng cảm và liều lĩnh khác nhau. Con

còn nhỏ, chưa biết võ nghệ, mà cứ nhắm mắt xông vào chốn đao kiếm, khác

nào kẻ không biết bơi đòi nhảy bừa xuống nước để qua sông. Cái chết cầm

chắc trong tay, một cái chết vô ích. Như vậy t