
Ừ, ta đã gặp Thạch Đạt Lang.
- Ở đâu ?
Đại Quán nhìn Lưu Cát, phân vân không muốn đáp. Giang tiếp luôn:
- Bao giờ sư phụ cháu đến ? Thầy có hứa dẫn sư phụ cháu đến thăm cô Oa Tử phải không ?
- Ờ ...ờ ...
Lưu tướng công xen vào nói:
- Thạch Đạt Lang ! Có phải anh chàng thanh niên kiếm sĩ ta gặp tại quán Lạc Thiên đó không ?
- Thưa phải. Đại Quán đáp.
Đoạn quay về phía Giang, ông ôn tồn giải thích:
- Ta không quên lời hứa ấy đâu. Vừa rồi ở chùa Phổ Tế về, ta có tạt qua
ngõ Kim Phong tìm Thạch Đạt Lang nhưng không thấy. Chắc hắn vẫn còn ở
nhà Yến Nương.
Lưu tướng công nhướng lông mày:
- Thật ư ?
Rồi lẩm bẩm:
- Tên quê mùa ấy có gì đặc biệt mà Yến Nương phải quan tâm đến thế ?
Đại Quán nghe, không khỏi cười thầm, nhưng cũng phụ họa:
- Lòng đàn bà khó dò. Hình như chẳng nhiều thì ít, Yến Nương cũng như Oa Tử, đều bị bệnh cả. Mà anh chàng Đạt Lang này xem ra rồi cũng như các
thanh niên khác thôi, khó tránh khỏi bị quyến rũ.
Trời đã về chiều. Đại Quán đứng dậy cáo từ. Lúc chia tay mỗi người một
tâm trạng, không buồn cũng chẳng bịn rịn. Nhà sư chợt đến, chợt đi là sự thường, không ai lấy làm ngạc nhiên hoặc tỏ ý lưu lại.
Đại Quán ra khỏi thư phòng, Giang chạy theo nắm áo:
- Thầy đến an ủi cô Oa Tử cháu một chút. Cô ấy cứ khóc hoài, cháu không sao dỗ được.
- Oa Tử có nhắc đến Thạch Đạt Lang không ?
- Có. Cô Oa Tử hỏi thầy bao giờ dẫn Thạch Đạt Lang về ? Nếu ông không về, chắc cô Oa Tử chết mất.
- Không sao đâu, rồi sẽ khỏi.
- Thầy Đại Quán ! Yến Nương là ai vậy ?
- Sao cháu hỏi ta câu đó ?
- Thì lúc nãy thầy nói sư phụ cháu ở nhà Yến Nương mà !
- Ờ ...ờ ...Bây giờ ta không đến thăm Oa Tử được, nhưng ta muốn nhắn một lời khuyên.
- ... ?
- Cháu bảo Oa Tử hãy cố gắng ăn uống, giữ gìn sức khỏe. Đó là phương cách thiết thực nhất trong lúc này.
- Thì cháu cũng đã nói nhiều lần như vậy. Cô Oa Tử không nghe. Cháu biết làm sao được ?
- Nếu Oa Tử không nghe, cháu cứ nói thật ...
- Nói thật cái gì ?
- Nói thật là Thạch Đạt Lang đang say mê một kỹ nữ tên Yến Nương ở xóm
Rokyjo và hiện ở nhà nàng mấy đêm nay. Oa Tử có ngu mới đi yêu một người như vậy !
Giang trợn mắt nhìn Đại Quán. Nó sững sờ không nói nên lời. Lát sau mới hét lớn:
- Nói láo ! Ông sư này nói láo ! Ông ấy là thầy tôi ! Ông ấy là kiếm sĩ, chưa bao giờ làm điều gì bậy ! Ông xui tôi nói thế để cô Oa Tử tự tử
chết hay sao ? Ông mới là thằng ngu, thằng khùng !
Đại Quán cười ha hả.
- Này ông đầu trọc kia, ông không được nói xấu sư phụ tôi ! Mà ông quyền gì bảo cô Oa Tử là ngu !
Đại Quán gật gù:
- Khá ! Cháu thật là đứa trẻ tốt, có lòng trung hậu.
Rồi đưa tay xoa đầu Giang. Nhưng Giang cúi tránh, không để tay ông chạm vào đầu nó.
- Từ nay, không nhờ ông giúp việc gì nữa. Tôi sẽ tự đi tìm thầy tôi dẫn về cho cô Oa Tử.
- Cháu biết chỗ nào không ?
- Không. Nhưng tôi sẽ tìm được !
- Tùy. Nhưng ta bảo trước, tìm chỗ ở của Yến Nương không phải dễ. Cháu muốn biết, ta chỉ cho.
- Không cần ! Tôi không cần ông chỉ.
Đại Quán nhìn thằng bé rồi mỉm cười nói:
- Giang ! Ta không thù gì Oa Tử mà cũng chẳng ghét Thạch Đạt Lang. Trái
lại, trong thâm tâm, ta vẫn mong ước cả hai sum họp với nhau, sống một
cuộc đời bình thường ...
- Vậy tại sao ông lại nói những chuyện độc ác như thế ?
Đại Quán thở dài, ngồi xuống gốc cây bên vệ đường:
- Ta lầm ! Ta không ngờ những điều ta dự đoán làm cháu hiểu lầm ta !
Cháu nói có lý, nhưng cháu phải biết cả hai đều là những người bệnh.
Thạch Đạt Lang, sư phụ cháu, hắn đang ở cái lúc phải tự xét mình, khắc
kỷ để tự tu dưỡng. Hy vọng hắn ý thức được đàn bà còn nguy hiểm hơn là
đao kiếm gấp bội lần. Nhưng ngoài Thạch Đạt Lang ra, ai có thể giải
quyết được những việc riêng tư ấy của hắn. Nên ta nghĩ tốt hơn hết cứ để cho hắn tự giác ngộ. Còn Oa Tử, nàng rất cần giúp đỡ. Ta là thiền sư đã nhập thế, có bổn phận giúp đỡ nàng, chữa những người mắc tâm bệnh cũng
như thầy lang chữa những người mắc bệnh thể chất. Nhưng hỡi ơi ! Ta
chẳng làm gì được ! Nếu Oa Tử không ý thức nổi được rằng mối tình của
nàng vô vọng thì ta chỉ còn cách khuyên nàng giữ lấy sức khỏe mà thôi.
Và nếu không được nữa thì nói thật cho nàng biết.
Đại Quán nói thao thao, chẳng biết Giang có hiểu gì hay không hay chỉ là để tự thuyết phục. Thằng bé vẫn còn giận:
- Ông không cần giúp cô Oa Tử. Tôi sẽ giúp cô ấy.
- Vậy tốt. Đại Quán gật đầu. Cháu đến xóm Liễu xem Thạch Đạt Lang làm gì rồi về nói cho Oa Tử biết. Oa Tử sẽ đau lòng lắm nhưng cũng giúp cho
nàng sáng mắt.
Ông nói đoạn, đứng dậy sửa lại tay nải, chống gậy bỏ đi.
Giang nhìn theo, lẩm bẩm:
- Sư khùng, láo khoét !
Rồi nghĩ thế nào, nó đưa tay ra banh mồm lè lưỡi, vẫy vẫy ngón tay sau
lưng Đại Quán, bắt chước cử chỉ của những trẻ đầu đường xó chợ chế giễu
những nhà sư khất thực.
Bóng Đại Quán khuất dần sau hàng cây, Giang một mình đứng lặng. Nó thấy
cay cay ở mắt và tự nhiên nước mắt trào ra. Nó gục đầu vào thân cây nức
nở.
Khi lòng đã nguôi nguôi, Giang chùi nước mắt. Như con chó con mất mẹ, nó thất thểu đi tìm người hỏi thăm đường đến xóm Liễu. Trong xóm Liễu, l