
ành tích, nhưng nội tình bản thân Diệp Khai lại rất tốt, hơn nữa vôduyên cớ có thêm vài chục năm kinh nghiệm nhân sinh, tự nhiên không chịu sống không lý tưởng bổn sự, dù sao còn cách kỳ thi đại học không baonhiêu thời gian, dùng một chút tâm tư cũng không phải là chuyện khôngcách nào thừa nhận.
Nhưng cũng có một sự tình làm hắn cảm thấy phức tạp, làm cho hắn không cách nào chuyên tâm.
- Đinh linh linh…
Chuông tan học vừa vang lên, Diệp Khai đã đi ra ngoài.
Tòa lầu lớp học trường ngũ trung thủ đô đều là dạng lầu đơn, lối ra có ràochắn bao phủ, có thể nhìn thấy được tình hình bên ngoài.
Lớp sốbốn cấp ba nằm cách phòng học của Diệp Khai không xa, Diệp Khai đứng dựa trên tường, đôi mắt nhìn vào một tòa cao ốc xa xa đối diện, khóe mắtlại chăm chú vào cửa lớp số bốn cấp ba.
Thật đáng tiếc, người hắn muốn được nhìn thấy mãi không xuất hiện.
- Chẳng lẽ nàng không cần đi nhà vệ sinh hay sao?
Diệp Khai có chút không thể tưởng tượng.
Hôm nay hắn đợi cả buổi sáng cũng không thấy Ninh Sương xuất hiện, trênthực tế trong mấy ngày gần đây hắn đều không nhìn thấy tung tích củaNinh Sương trong sân trường.
- Diệp thiếu gia, đang đợi ai đó?
Bỗng nhiên có người hỏi.
Diệp Khai quay đầu nhìn lại, phát hiện ủy viên văn nghệ Trần Phương đang nói chuyện với hắn.
Trần Phương mặc một chiếc áo lông màu lam nhạt, trên cổ vây khăn lụa màu,nhìn vào có chút cảm giác kín kẽ, nhưng không lộ vẻ mập mạp, chỉ có thểnói thân hình của nàng thật sự xuất chúng.
Mấy ngày gần đây nhiệt độ hạ thấp, mọi người đều cố gắng giữ ấm, nhìn thấy cách ăn mặc củaTrần Phương, Diệp Khai mới phát giác ra quần áo của mình có chút mỏngmanh.
Chỉ có điều Diệp Khai cảm thấy có chút kỳ quái, trong đoạnthời gian gần đây, hắn cũng không cảm giác đến sự biến hóa khí hậu bênngoài, tựa hồ việc nhiệt độ hạ thấp không ảnh hưởng gì tới hắn, mặc dùhắn mặc chỉ một chiếc áo len nhưng không hề cảm thấy trời đông giá rétcủa thủ đô khó chịu đến cỡ nào.
Chẳng lẽ mình bị cháu trai của Trần gia đập một gậy nên hỏng thần kinh não? Diệp Khai bỗng nhiên nảy sinh ý tưởng không tốt.
Bất quá ngoại trừ việc đó, hình như cũng không còn di chứng nào khác, ngược lại còn có chỗ tốt nhiều hơn không ít.
Diệp Khai lắc đầu, vờ vịt nói với Trần Phương:
- Chờ cô thôi, đợi lâu như vậy cô mới đi ra!
- Ai mà tin anh…
Sắc mặt Trần Phương đỏ lên, trả lời với giọng mỉa mai:
- Tôi cũng không phải không nhìn ra được anh đang chờ Ninh Sương!
- Vậy mà cũng nhìn ra?
Diệp Khai lắp bắp kinh hãi hỏi.
Trần Phương hừ một tiếng nói:
- Từ sau khi anh nhận thức Ninh Sương, thường xuyên đến trường học nhiềuhơn, có chuyện hay không chuyện đều chạy về phòng học bên này, khôngphải là vì muốn gặp mặt nàng sao?
- Lời này nói không có căn cứ, tôi vì sao không thể đợi cô?
Diệp Khai cười nói.
- Chờ tôi?
Trần Phương cười nhạo nói:
- Tôi có bao nhiêu cân lượng thì tôi tự mình biết!
Lời Trần Phương nói có chút hương vị chua chát, khiến Diệp Khai có chút xấu hổ.
Nói thật các nữ sinh trong lớp có hứng thú thật lớn đối với Diệp Khai, chỉlà ánh mắt của Diệp Khai rất cao, trước kia hắn không quá cao điệu, căncứ theo nguyên tắc con thỏ không ăn cỏ bên cạnh hang, cũng không làm mưa làm gió trong ban, cho nên có một ít nữ sinh luôn đầy bụng u oán đốivới hắn.
Trần Phương được xem như cô gái có tính cách rộng rãi,tuy không phải là nữ sinh phi thường xinh đẹp nhưng cũng là tiêu chuẩntrung thượng đẳng, nhất là dáng người thật tốt, nam sinh truy đuổi nàngrất nhiều, chỉ là chưa từng nghe qua lan truyền chuyện xấu gì bên ngoài, rất hiển nhiên trong lòng nàng rất có chủ kiến, không dễ dàng bị hấpdẫn.
- Điều kiện của cô rất tốt, dáng người…ân…cô biết đó…
Diệp Khai vừa nói nhưng lại không biết làm sao để hình dung, khoa tay múachân như tỏ ý tứ, miêu tả dáng vẻ yểu điệu của Trần Phương.
- Khoa tay múa chân bậy bạ gì đâu…
Trần Phương cảm giác sắc mặt có chút nóng lên, Diệp Khai đứng đó khoa tay múa chân giống như thân thể nàng bị hắn đụng chạm tới.
Hai người nói mấy câu chuông vào học đã vang lên.
Diệp Khai quay đầu lại nhìn vào trong lớp một chút, thật đáng tiếc vẫn không chứng kiến Ninh Sương xuất hiện.
- Nàng đi tham gia huấn luyện nhạc khí rồi, trước lễ mừng năm mới khả năng sẽ không đến trường học!
Trần Phương ở một bên chợt nói ra.
- Ah, nguyên lai như vậy!
Diệp Khai nghe xong lập tức giật mình.
- Còn nói không phải đang đợi Ninh Sương, hừ!
Trần Phương trừng mắt lườm Diệp Khai, xoay người đi vào phòng học.
Là nữ nhân luôn sẽ ghen, bất luận tuổi tác lớn hay nhỏ.
Diệp Khai nhìn theo bóng lưng yểu điệu của Trần Phương rời đi, nhún vai.
Khi tiến vào trong phòng học, hắn chợt nghe hai nam giáo viên đang thảo luận chiến sự bên vùng Vịnh.
- Người Mỹ thật mạnh mẽ ah, tập kích không trung khiến cho Saddam Hussein không còn cách nào, công nghệ cao quả nhiên là lợi hại!
Một nam giáo viên có chút hâm mộ nói.
- Vậy thì có tác dụng gì?
Nam giáo viên khác phản bác:
- Cuối cùng chiến tranh vẫn phải dựa vào lục quân đến quyết định thắngbại, người Mỹ không khả năng đem toàn bộ Iraq đều san bằng đi? Năm đó ởTriề