Nhân Tiên Chi Luyến

Nhân Tiên Chi Luyến

Tác giả: Tiểu trân Bảo

Thể loại: Truyện kiếm hiệp

Lượt xem: 321844

Bình chọn: 10.00/10/184 lượt.

ngọc đế cho người trong tiên giới hạ phàm phò trợ tân thiên tử lên ngôi trị vì thiên hạ.”

Tinh Quân Thiên Đẩu chính là chòm sao đại diện cho thiên tử hạ giới, nếu chòm sao này sáng chói có thể chứng minh số mệnh và khí vận thiên tử này đang hưng thịnh, quốc gia cũng vì thế mà sung túc nhưng nếu ánh sáng sao này mở nhạt thì báo hiệu điểm bất lành và bên trên phải nhanh chóng sắp xếp mọi chuyện để tân thiên tử lên ngôi.

Tình thế bây giờ quả thật cấp bách, thiên ma tái thế, vua nước An Tướng lại sắp sửa qua đời, thiên tử sắp tới không biết có thể bảo vệ được thiên hạ rộng lớn hay không, điều này cũng góp phần vào việc bảo vệ dân chúng thoát khỏi thiên ma.

Tú Tâm nghe thế bước lên một bước nhìn ngọc đế: “Phụ hoàng, hiện nay tình thế loạn lạc khắp nơi tràn đầy nguy cơ, thân là tam công chúa của tiên giới, hà nhi kính xin phụ hoàng ân chuẩn để con có thể hạ phàm phò trợ tân thiên tử lên ngôi.”

Lời nói của nàng có ba phần giả bảy phần thật, nàng một phần vì muốn giúp đỡ phụ hoàng cũng đồng thời muốn hạ phàm thôi thì có thể xem là một công đôi việc vậy.

Sau khi nghe lời Tú Tâm nói người phản ứng đầu tiên chính là Thuyền Quyên Thiên Mẫu, bà kiên định lên tiếng: “Không được, ta làm sao có thể để con hạ phàm làm việc nguy hiểm này.”

“Mẫu hoàng, con chỉ là xuống dưới vạch kế hoạch giúp tân thiên tử để ngài ấy biết nên làm sao cho tốt thôi đâu có đi chém giết gì mà gọi là nguy hiểm.”- Tú Tâm chu môi làm ra bộ dạng ấm ức.

“Ta không cần biết, tóm lại con không được đi đâu hết.”- Nói xong Thuyền Quyên Thiên Mẫu nhìn qua ngọc đế, bà thật sự không thể để đứa con gái bảo bối của bà mạo hiễm, bà lại càng không muốn sẽ có một ngày Tú Tâm lại giống như … Yên Chi ngày trước.

Ngọc đế đương nhiên biết suy nghĩ của bà, từ bé đến giờ Tú Tâm so với hai tỷ tỷ của nàng thì nàng chính là người luôn bám theo ngọc đế và thiên mẫu, đứa con gái này thường xuyên ỷ lại vào hai người làm sao có thể đảm nhận một trọng trách quan trọng như thế?

Nhưng…

Nếu nhân cơ hội này rèn luyện cho nàng bản tính tự lập và mạnh mẽ hơn thì quả thật rất tốt, ngọc đế cũng hiểu rõ, con gái mình ngây thơ và trong sáng như tờ giấy trắng chắc cũng không đến nỗi như Yên Chi ngày nào.

“Được, ta ân chuẩn.”- Ngọc đế trầm tư một lúc sau đó cũng phát ra mệnh lệnh, Tú Tâm nghe được liền quỳ xuống cười thật tươi:

“Đa tạ phụ hoàng ân chuẩn”

Không thể tưởng tượng thiên mẫu tức giận và không tán đồng thế nào, vừa muốn mở miệng chất vấn thì bị ánh mắt ngọc đế cản lại nên đành phải im lặng

Nụ cười của cô tựa như đã làm tin Dịch Chấn Hào phút chốc rung lên, tay chân cũng vì thế mà bối rối…

Cùng lúc đó ở dưới trần gian, tại hoàng cung là một khung cảnh đau thương bội phần…

Một ông lão râu tóc bạc trắng, trên người mặc bộ đồ màu vàng nằm trên chiếc giường ho liên tục, xung quanh ông là những thái y và phi tần có cả hoàng hậu và hai vị hoàng tử.

“Khụ, khụ..khụ”- Tiếng ho đột nhiên vang lên, hoàng hậu Ninh Yên đau lòng vuốt lưng hoàng thượng, ngài ho ra máu ra đàm mấy ngày nay tựa hồ như hôn mê bất tỉnh nếu tỉnh lại thì cũng chỉ ho đến văng phổi ra ngoài, trong lúc mê sảng cũng chỉ gọi tên của Kỳ nhi.

Tổng quản thái giám chạy từ ngoài vào thở hổn hểnh thông báo: “Khởi bẫm bệ hạ, đại hoàng tử đã về cung rồi.”

Hoàng thưởng thở liên tục không nói một lời thành chữ, tức thì tiếng gọi thân quen ở ngoài cửa vọng đến khiến mắt ông nhìn về đó.

“Phụ hoàng.”- Lãnh Thiên Kỳ chạy như bay đến bên giường, ngồi kế ông, hắn cầm chặc tay cha mình đau lòng nghẹn ngào: “Phụ hoàng, hà nhi về rồi, hà nhi bất hiếu để phụ hoàng phải đợi.”

Ông lão yếu ớt nhìn hắn lắp bắp mãi mới nói được một câu: “Tất cả... ra ngoài, trẫm có chuyện muốn nói với Kỳ nhi.”

Mọi người đau lòng lau nước mắt sau đó ra ngoài, cánh cửa đóng lại hoàng thượng cố gắng ngồi dậy: “Kỳ nhi, trẫm sắp không xong rồi, giang sơn của ta sau này sẽ trao lại cho con, con phải cố gắng thay trẫm hết lòng vì muôn dân bá tánh.”

Lãnh Thiên Kỳ liên tục lắc đầu không tin nổi: “Không đâu, phụ hoàng người sẽ không sao…”

“kỳ nhi, con hãy nghe và ghi nhớ kỹ lời nói của ta. Sau khi ta mất… con phải ngay lập tức lên ngôi, chiếu thư ta để ở thư phòng, sau khi lên ngôi con nhất định phải giết toàn bộ phi tần sau đó thay ta lo lắng cho các đệ đệ và muội muội của con, có nghe rõ chưa?”

Lãnh Thiên Kỳ gật đầu, im lặng nghe hoàng thượng nói tiếp:

“Các quan chức đại thần trong triều con phải cẩn thận Mộng Quỳ… Tần Đăng… nếu bọn họ dám làm càn nguy hại đến An Tướng quốc con, con… cứ giết chết không tha, Kỳ nhi, thiên hạ giang sơn cả đời của trẫm giao hết vào trong tay con… con tuyệt đối không được phụ lòng trẫm, thay trẫm… thay trẫm chăm sóc mẫu hậu con…”- Giọng nói hoàng thượng ngày càng yếu rồi tắt hẳn, sau đó bàn tay cứ như vô lực mà buông tay Lãnh Thiên Kỳ ra, hai mắt ông nhắm chặt bắt đầu một giấc ngủ ngàn thu.

Lãnh Thiên Kỳ đau lòng hét lớn: “Phụ hoàng….”

Sau đó tất cả thái y và đại thần cùng các phi tần công chúa hoàng tử nhanh chóng đi vào sau khi thấy hoàng thượng nhắm mắt tất cả điều đau lòng quỳ xuống: “Hoàng thượng…”

Tiếng


Ring ring