
í thì đã phát giác có người đến bên cạnh mình, vừa mới ngẫn đầu lên thì Lãnh Thiên Kỳ đã đứng trước mặt nàng, ánh mắt không đàng hoàng nhìn vào hai mắt của Tú tâm: “Tiểu cô nương này đáng yêu thật đấy?”
Tú Tâm trừng lớn hai mắt như không tin nổi thấy thế thì Lãnh Thiên Kỳ mỉm cười: “Sao thế, trước giờ chưa được ai khen sao?”
Tú Tâm nói: “Có, đương nhiên có, nhưng trước giờ tôi chỉ nghe người ta khen tôi bản lãnh, lợi hại, vô địch hay những từ gì đó rất xa xôi, chưa có ai khen tôi đáng yêu cả.”
Khen nàng đáng yêu? Chi bằng họ ở sau lưng nàng mắng cô là bướng bỉnh, không chịu tiếp thu, ương ngạnh ngang ngược thì sẽ dễ tin hơn, đám tiên tử trên thiên đình luôn mắng sau lưng nàng như thế.
Lãnh Thiên Kỳ bật cười, nhìn cô gái trước mắt., cô có vầng trán trắng mịn như bạch ngọc cùng với hai hàng lông mày cong cong, lông mi thật dài, đôi mắt to tròn, chiếc mũi xinh đẹp thẳng tắp, dưới chiếc mũi dọc dừa là cái miệng anh đào nhỏ nhắn, đôi môi đỏ mọng khiến người ta nhìn vào đã muốn hôn cùng gặm cắn, ngũ quan cân đối xinh đẹp, da thịt mềm mại nhẵn mịn, đúng là sắc đẹp khuynh quốc khuynh thành, hoa nhường nguyệt thẹn.
Trong nháy mắt không kiềm lòng được, Lãnh Thiên Kỳ cúi thấp người xuống trước mặt Tú Tâm, nở nụ cười sáng chói tựa như mặt trời buổi sáng: “Nhưng cô thật sự rất đáng yêu, khiến tôi không kiềm được mà muốn…” hắn cô tình kéo dài giọng ra rồi quan sát phản ứng của Tú Tâm.
Tú Tâm không ngờ có ngày mình lại tiếp xúc với người khác ở khoảng cách gần như thế này, nhìn ở khoảng cách gần mới thấy được gương mặt Lãnh Thiên Kỳ có bao nhiêu phần mị hoặc, bao nhiêu phần anh tuấn phải nói là đôi mắt kia như muốn hớp hồn người khác, hơi thở của hắn bao vây lấy nàng, mùi hương mộc lan đặc trưng nhè nhẹ xâm nhập vào hơi thở nàng… hai má Tú Tâm nhanh chóng đỏ đến tận mang tai, nàng bối rối tới nỗi tay chân không biết bỏ vào đâu.
Phản ứng của nàng khiến hắn cực kì hài lòng mà nở nụ cười sau đó tiếp tục câu nói còn đang dang dở của mình: “Khiến tôi chỉ muốn… giữ cô lại bên cạnh mình.”
Nhưng gương mặt của Tú Tâm lúc này không thẹn thùng như hắn mong đợi nữa mà có phần cảnh giác, nàng dùng tay đẩy mạnh hắn ra sau đó làm ra bộ dạng như ‘ta đã hiểu rồi’ nhìn hắn: “ ‘Giữ bên cạnh’ của người chính là muốn bắt giam ta sao? Cho người biết bổn cô nương không dễ đối phó đâu.”
Lãnh Thiên Kỳ nghe nàng nói xong chỉ muốn nhào đến mà thét vào tai cô ba chữ: Cô gái ngốc.
Chẳng lẽ nàng không thể hiểu câu nói của hắn theo một chiều hướng nhẹ nhàng lãng mạng được sao? Nhất thiết phải lôi bạo lực vào đây à? Lần đầu tiên có cô gái khiến hắn phải thốt lên ba chữ: tôi chịu thua.
Tú Tâm vừa định nói gì thì đột nhiên sắc trời trở nên xám xịt, mây đen nhanh chóng bao phủ, từng cơn gió lạnh truyền đến, sau đó một âm thanh truyền đến:
“Tam công chúa, ngọc đế và thiên mẫu có chỉ thị, tất cả chúng tiên ngay lập tức về Ngọc Hư Cung bàn đại sự, kính xin tam công chúa y lệnh”
Là vạn lý truyền âm? Đây là một pháp thuật chỉ dùng cho người được thông báo nghe nên Lãnh Thiên Kỳ vẫn không nghe được mà tưởng trời sắp có mưa.
Sắc mặt tú Tâm nghiêm túc hẳn lên, cô nhíu mày nhìn thiên tượng trên cao, đây không phải điều lành chắc chắn là có chuyện hệ trọng nên phụ hoàng và mẫu hoàng mới tụ họp chúng tiên về ngọc Hư Cung, không được, nàng phải nhanh chóng đi xem sao.
Tú Tâm nhanh chóng biến thành một tia sáng màu đỏ sau đó bay lên bầu trời, rất nhanh đã biến mất trong làn mây đen dày đặc.
Trận cuồng phong khiến mặt đất rung chuyển khiến Lãnh thiên Kỳ lảo đảo.
Khoảng ít lâu sau thì cuồng phong cũng lắng dần xuống, mây đen cũng dần tản ra, cảnh vật như mờ ảo hiện ra trước mắt, chỉ có điều… người con gái kia đã biến mất tự lúc nào, cô gái đó đi đâu rồi? vừa rồi bảo tố như vậy có thể đi đâu được chứ? Rốt cuộc nàng có năng lực như thế nào?
Vừa định đi tìm thì một đoàn binh lính hùng mạnh cưỡi ngựa phi đến, dẫn đầu là đại tướng quân Vũ Hùng, vừa thấy Lãnh thiên Kỳ cả đám người cung kính quỳ xuống hành lễ: “Tham kiến đại hoàng tử.”
“Miễn lễ,Vũ tướng quân, có chuyện gì mà ngài lại đích thân tìm ta?”- Hoàn toàn gạt bỏ cái bộ dạng hi hi ha ha khi nãy, bây giờ phong thái của Lãnh Thiên Kỳ vô cùng chững chạc và nghiêm túc gương mặt cũng không còn tươi cười đầy mị hoặc chết người khi nãy nữa, Lãnh Thiên Kỳ khi nãy và đại hoàng tử bây giờ tựa như hai người khác nhau.
Vũ Hùng sắc mặt hối hả tràn ngập lo lo lắng nhìn hắn cung kính trả lời: “Khởi bẩm đại hoàng tử, hoàng thượng…hoàng thượng không ổn rồi.”
“Không ổn là thế nào?”- Sắc mặt của hắn cũng lập tức biến sắc khi nghe Vũ Hung nói, ngữ khí lạnh lẽo mà hốt quảng: “Vũ tướng quân, có chuyện gì? Nói mau.”
“Đại hoàng tử, hoàng thượng đột nhiên hôn mê sâu, các thái y đang thức trắng đêm để tìm cách nhưng đến giờ người vẫn chưa tỉnh lại, trong lúc nói mê luôn muốn gặp ngài.”- Vũ Hùng tràn đầy lo lắng.
Lãnh Thiên Kỳ cảm thấy trời đất choáng váng, đi lùi ra sau vài bước, cái gì? Phụ hoàng của hắn vài ngày trước rõ ràng vẫn còn mạnh khỏe, sao giờ lại… không được, hắn không tin chuyện này… Lãnh Thiên Kỳ nhanh chón