80s toys - Atari. I still have
Kiếm Và Anh Đào

Kiếm Và Anh Đào

Tác giả: Hồng Trà - Cực Lạc Di Hà

Thể loại: Truyện kiếm hiệp

Lượt xem: 321344

Bình chọn: 10.00/10/134 lượt.

kiến rất nhiều nhân vật với đủ ngoại hình và phong cách riêng biệt, từ những thanh niên hoàng tộc giả trang đến tầng lớp nông dân học đòi. Nhưng lần này, cho dù có hỏi người sành sỏi như bà chủ đạo quán, chắc nó cũng không thế biết được thứ trang phục kia có tên gọi là gì?

Mái tóc người phía trước bất chợt bị gió lùa qua, bên trong lẫn thêm vài túm nhỏ được bện chỉ tím. Inoue vốn đang chìm trong suy nghĩ bất chợt cảm thấy hơi chột dạ. Người thanh niên này thật sự rất ấn tượng, có thể nói dáng người hoàn toàn không thua kém Niko, ngoài sự mảnh mai giống nữ nhân dường như còn ẩn chứa thêm một chút gì đó mạnh mẽ, dẻo dai, cùng khí chất khiến người khác e ngại nhưng lại toàn tâm phục tùng.

“Em vào đi!”. Anh ta mở cửa một gian nhà nhỏ, bóng tối phía bên trong hắt ra kết hợp cùng với suối tóc dài tạo nên một tấm áo choàng đen che khuất hơn nửa người.

“Em đến tìm đại phu Hiten mà!”. Inoue bướng bỉnh đứng im, cái cổ dài ra cố gắng quan sát bên trong căn phòng tối đen.

Người thanh niên mỉm cười, hàm răng trắng đều tăm tắp cùng nửa dưới gương mặt như mời gọi nó. “Sợ à?”

Inoue đưa tay nắm chặt lấy một góc túi bên cạnh, lòng thầm nghĩ rốt cuộc thì người này còn bao nhiêu điều kì lạ nữa, tại sao lúc nãy không tranh thủ lúc anh ta phát thuốc mà nhìn qua để còn chuẩn bị tinh thần. Cứ thế này làm sao con tim nhỏ bé của nó chịu nổi chứ, trai đẹp thật sự quá nguy hiểm đi.

“Anh là Hiten! Em có gì đưa anh đây?”.

----------------------------------

(*)eriage: lễ công nhận một Maiko chính thức trở thành Geigi

“Sao cơ?” Tai Inoue nhộn nhạo một đống từ nghe không rõ.

“Anh là Hiten! Vào đi, không sao đâu. Em định đứng đó mà giao đồ à?”. Hiten nói, cánh tay vẫn đặt trên cánh cửa, lớp vải áo xám tro lộ ra ngoài nhìn kĩ phía bên trong còn may chìm thêm một tầng vân nhạt, hình như mô tả loài vật nào đó.

Inoue chần chừ một lúc rồi nép người tránh sang góc, lo lắng đi vào bên trong không gian tối đen nhưng vẫn không quên duy trì khoảng cách an toàn với cánh cửa ra vào. Một mùi hương rất nhẹ bất ngờ thoảng qua làm nó theo phản xạ hít sâu, Hiten đứng bên cạnh không hiểu vì sao thấy thế lại vội thu tay áo, xoay người biến mất.

“Có đúng anh là Hiten không? Đại phu Hiten?”. Inoue hỏi, cái mũi vẫn kiên trì hếch lên tìm kiếm thứ mùi lúc nãy. Không biết vì lí do gì mà nó thực sự rất thích hương vị ấy, ấm áp ngọt nhẹ như mùi trầm mà lại có cái gì đó lành lạnh đăng đắng ẩn sâu bên trong.

“Thế đại phu Hiten trong mắt em là người như thế nào?”. Anh ta hỏi lại, giọng nói vang lên từ nơi nào đó trong phòng.

Có vài tiếng động cùng âm thanh loạt xoạt, Inoue biết Hiten đang ở phía đó, thế nên nó dỏng tai, hai tay ôm lấy cái túi, sẵn sàng bỏ của chạy lấy người nếu có chuyện xảy ra. Dù sao người thanh niên này thật sự không giống một đại phu chút nào hết, cứ cho là mọi người đều nói Hiten đẹp trai, tài năng các kiểu… nhưng thế này thì thật sự không bình thường.

Dáng người, cách ăn mặc, giọng nói ấy, vẻ đẹp ấy…. quá kì lạ, quá thu hút. Điều đó khiến Inoue hơi khó chịu, nó nhớ lại lời dạy của bà chủ; rằng những thứ xinh đẹp đến cực hạn thường đi cùng với tai họa bên trong, rằng khi con mồi say mê trong mật ngọt mông lung ấy cũng là lúc thân thể bị ăn mòn, để rồi đến khi biến mất vẫn không hiểu vì sao.

“Mọi người xung quanh em nói đại phu Hiten rất giỏi, ngài ấy… ơ…chữa được rất nhiều bệnh, lại đối xử tốt với người nghèo, thường không lấy tiền mà còn đến tận nhà giúp đỡ…” Inoue nói một hơi, đầu hình dung con đường thoát thân. “Không biết ngoài người này còn ai nữa không nhỉ?”

“Thế còn vẻ ngoài thì sao?”. Anh ta hỏi tiếp, giọng nói không hiểu từ lúc nào đã di chuyển sang phía ngược lại.

“Ơ.. Cái này …”. Inoue lúng túng, người này thật sự có thể di chuyển trong bóng tối mà không gây tiếng động sao? Đại phu gì chứ, rõ ràng là hạng thành phần bất chính chuyên lén lút.

“Rất đẹp đúng không?”. Hiten lại lên tiếng, lần này có vẻ khá gần, hơi gió lướt qua vành tai Inoue, lớp áo phía sau nó mơ hồ như bị thứ gì đó chạm vào. Cảm giác lành lạnh theo đó chạy dọc sống lưng.

“Á!” Inoue hoảng sợ hét , nó rút vật đựng trong túi rồi dồn hết sức đập về phía phát ra giọng nói kia. Một lần, hai lần rồi ba lần, cho đến khi trong bóng tối có tiếng vỡ chát chúa, vật đang cầm rời ra thành từng mảnh nhỏ, lọt qua khe hở ngón tay nó từ từ biến mất, nhưng dường như vẫn còn thứ gì đó sót lại; âm ẩm và lạnh. Chút bình tĩnh còn sót lại trong Inoue nói cho nó biết, vẫn là cái lạnh đó.

“Sợ đến thế sao?”

“Tránh ra!” Inoue ném nốt cái túi, xoay người chạy ra ngoài.

Rất nhanh, một cánh tay nắm lấy cổ áo làm nó loạng choạng suýt ngã.

“Em cứ thế mà đi à? Ít ra cũng phải nói cho anh biết về món đồ vừa đưa chứ?”

“Ngươi không phải đại phu Hiten, không phải!” Inoue giữ lấy cổ áo bị kéo ngược ra sau, miệng không ngừng la hét, một chiếc dép văng ra xa.

“Ngài Hiten, tôi nghe thấy có tiếng động”

“Ơ…”

Inoue quay đầu nhìn về hướng vừa có người lên tiếng. Từ sau góc quanh lúc nãy nó không để ý xuất hiện một người phụ nữ già với bộ đồ đặc trưng của người làm nông.