Snack's 1967
Kiếm Và Anh Đào

Kiếm Và Anh Đào

Tác giả: Hồng Trà - Cực Lạc Di Hà

Thể loại: Truyện kiếm hiệp

Lượt xem: 321293

Bình chọn: 8.00/10/129 lượt.

a, phân chia khu vườn làm hai phần.

Inoue cuối cùng cũng đến được khu nhà chính, nó rón rén bước chậm lại, cố gắng gây ít tiếng động nhất có thể.

“Inoue Yuu!”

“Á!”. Dù đã cố gắng nhưng cuối cùng vẫn bị phát hiện. Inoue hậm hực, tại sao suối róc rách to thế kia cũng không giấu được tiếng chân nó chứ. “Con đến rồi ạ!”.

Inoue bước đến cánh cửa, vén tấm màn hoa phía trước rồi tiến vào. Bên trong có vài người đang cùng uống trà, trang phục nổi bật, trâm hoa trên tóc họ lắc lư thật đẹp mắt. Đám phụ nữ nhìn thấy Inoue bước vào, vài người lấy tay che miệng, số khác hơi quay đi, tỏ vẻ không muốn chú ý.

Bà chủ không hiểu sao vắng mặt, chỉ có Ikuko oka, người phụ trách hầu hết công việc điều hành của Hanamichi ngồi chính giữa, bên cạnh là…

…Niko.



“Inoue Yuu! Cô ăn mặc kiểu gì thế kia?”. Ikuko oka lên tiếng từ sau bát trà. Những chấm phẩy màu nâu nhẹ nhàng trên mặt gốm thật tương phản với đôi mắt dữ tợn của oka dạy múa đạo quán Hanamichi lừng danh.

Một Oiran(*) trẻ với kiểu tóc búi cao đính lược ngà cùng trâm hoa đỏ buông rủ một bên khẽ cười, chiếc áo Kimono màu sắc sáng có hoa mơ vàng kêu sột soạt khi cô ta quay qua nói chuyện với những Oiran khác.

“Thật vô ý!”

“Có phải là học việc của Hanamichi không?

“Tôi nghĩ là không đâu.”

“Cũng phải, xem đôi chân của nó kìa, thô quá! Như thế làm sao múa được chứ?”

“Đôi tay cũng tệ, chắc cũng không giỏi đàn rồi!”

Inoue còn chưa kịp bước vào phòng trà đã nghe thấy tiếng thì thầm, nó đứng bên ngoài tấm bình phong hạc trắng, trợn mắt nhìn. Mấy cô Oiran từ các đạo quán bên cạnh đang ngồi xung quanh bộ trà cụ, đôi mắt họ nheo lại nhìn Inoue bình phẩm, cố ý nói trước mặt nó.

Ikuko hai tay cầm lấy bát trà, nhẹ nhàng đưa lên miệng nhấp một ngụm đầy đủ. Bà biết những lời xung quanh kia có ý gì nhưng hoàn toàn không để tâm. Những đạo quán ở Thiên Điểu quận có rất nhiều, muôn dạng kiểu cách cũng có đủ loại người. Chẳng qua bên tai lúc này chỉ là những lời nói suông vô ích của đám Oiran rảnh rỗi, nếu không vì chuyện làm ăn của Hanamichi thì cho dù trời có sập xuống, Ikuko cũng nhất quyết không ngồi uống trà cùng những cô gái lắm chuyện này. “Tại sao bà chủ lại không ở đây chứ?”. Trong lòng Ikuko đầy chán nản.

“Thưa oka, con nghe nói người muốn tìm con ạ!”. Từ thái độ hờ hững của Ikuko có thể phần nào hiểu ra suy nghĩ, thế nên nó ngoan ngoãn cúi chào bà chủ rồi đám Geigi với vẻ mặt ngây thơ nhất có thể.

“Niko, ra gặp Inoue đi!”. Ikuko quay sang nói với người ngồi bên phải.

“Vâng!”.

Người đó cúi chào mọi người trong phòng rồi nhanh chóng đứng dậy, kéo Inoue vẫn đang trưng bộ mặt ngây thơ ra ngoài.

“Từ từ, ngã bây giờ!”

“Sao không đợi mà chạy đến đây rồi.” Niko nhặt mấy cánh hoa rơi trên tóc Inoue, giúp nó chỉnh lại trang phục xộc xệch.

“Chẳng phải cậu tìm tớ sao?”. Inoue nói, đôi mắt nhìn vào người đối diện, giờ đã gần như là một Geigi. Hai đứa mang tiếng là bạn bè, lại ở chung một đạo quán nhưng chẳng mấy khi được gặp nhau. Công việc của Inoue kết thúc vào buổi chiều trong khi với bạn nó, khi ấy mới chính là thời gian bắt đầu một ngày.

“Ừm, thật xin lỗi Inoue. Hôm qua sinh nhật cậu mà tớ lại chẳng đến được…” Niko hơi cúi đầu, đôi mi dài dưới nắng hơi ánh lên màu nâu.

Niko và Inoue quen nhau cũng đã được một thời gian, nếu như Niko sinh ra vào những ngày xuân tươi đẹp thì Inoue lại mở mắt khi bầu trời ngập tràn sắc thu. Ít nhất là như vậy, vì đơn giản nó chỉ là một đứa trẻ không cha cũng chẳng có mẹ, tất những gì Inoue biết được về bản thân trước giờ chỉ từ miệng Ikuko mà thôi.

Cuộc sống ở Hanamichi thực sự không tồi, nói trắng ra là khá tốt so với nhiều đạo quán khác. Vì đa phần đám trẻ con giống như Inoue Yuu, nếu không có một gia đình thực sự thường sẽ phải sống chung trong những căn phòng nhỏ ở ngoại viện, làm những công việc mà đám Maiko hay Geigi không bao giờ thèm đụng đến. Hàng ngày vất vả để rồi có khi chẳng bao giờ thoát khỏi những công việc chân tay ấy, hay tệ hơn là bị oka đứng đầu đạo quán đó đem bán qua lại như một món hàng sở hữu.

Inoue nhớ có những hôm Hanamichi được vị khách giàu có nào đó cao hứng thưởng tiền hay quà bánh, bà chủ sẽ vui vẻ tập hợp tất cả mọi người, kể cả một đứa vô dụng như nó lại mà phân chia phần thưởng. Bởi vì đối với bà, đạo quán Hanamichi có được thành công như ngày hôm nay cũng do một phần công sức của những người sống trong đó đóng góp.

Thế nên, Inoue Yuu tự cảm thấy mình may mắn, hạnh phúc hơn nhiều so với những đứa trẻ khác. Ngoài cái tật thích uống trộm sữa bò và xuề xòa với bản thân - lý do chính khiến các oka không hài lòng và nguyên nhân khiến đám trẻ cùng tuổi với Inoue trong đạo quán đã trở thành học việc mà nó vẫn chỉ loanh quanh trong vườn, tha thẩn ngoài sân khi hết ngày thì cơ bản việc gì Inoue Yuu cũng làm được hết.

Năm mười tuổi, Inoue đã từng hái trộm hồng của một đạo quán khá nổi tiếng khác nằm phía cuối đường. Lúc ấy, nó vắt vẻo trên cây hồng nhìn xuống, ngây ngốc khi những phiến lá rơi rụng nhẹ nhàng phủ lên mái tóc cùng y phục của đứa trẻ phía dướ