
oại ra giết sạch .
Nhưng cũng ngay lúc ấy , ngay giữa lúc nàng sắp đi vào bóng tối của cuộc đời , Tiểu Phi vụt nhổm dậy , hắn lớn tiếng :
- Khoan .
Thật không có ai có thể ngờ rằng chỉ một tiếng ấy thôi , chỉ trong một tiếng của Tiểu Phi mà không biết bao nhiêu chuyện bất hạnh sẽ xảy ra .
Cũng ngay trong lúc ấy những gì dự tính trong lòng của Lâm Tiên Nhi vùng cải biến .
ánh mắt của nàng vụt sáng lên .
Bao nhiêu đắc ý , bao nhiêu kiêu ngạo vùng sống dậy trong lòng nàng .
Trong giờ phút tối tăm nhất cuộc đời , Lâm Tiên Nhi bỗng thấy đột nhiên bừng sáng .
Thứ ánh sáng huy hoàng , mỹ lệ nhất mà có lẽ từ khi lăn lộn đến giờ , nàng mới có được .
" Chỉ có lòng kiêu ngạo và tự tin mới đúng là trang sức đẹp nhất của đàn bà "
Một người đàn bà không có lòng tự tin , không có một hy vọng thì dầu cho người đàn bà ấy có đẹp đến mức nào cũng không bao giờ quyến rũ được ai .
Cũng như dưới mắt của đàn bà , chỉ có những người đàn ông thành công chứ không hề có người đàn ông xấu đẹp .
" Chỉ có thành công trong sự nghiệp mới đúng là " trang sức phẩm " của đàn ông " .
Lâm Tiên Nhi đã dừng bước nhưng nàng vẫn không quay đầu lại .
Nàng đứng yên một chỗ và nhè nhẹ thở ra .
Tiếng thở của nàng tuy thật nhỏ nhưng nó chứa đựng cả những gì u án nhất trong đời . Người nào nhìn đến thần sắc của nàng không một ai có thể tin rằng trong lúc đắc ý như thế ấy mà nàng lại có thể trong lúc đó không buông ra một tiếng thở dài u uất .
Lòng của Lý Tầm Hoan nặng như treo đá .
Hắn biết trên đời này không hề có một thứ âm nhạc nào , thứ giọng hát nào có khả năng làm động lòng người như tiếng thở dài của nàng . Hắn rất mong Tiểu Phi hãy nhìn hắn một cái , nghe hắn nói một lời . Nhưng bây giờ Tiểu Phi chỉ còn thấy có mỗi một Lâm Tiên Nhi , chỉ còn nghe có mỗi một lời nàng nói .
Lâm Tiên Nhi lại thở ra :
- Những lời nói của tôi đã nói hết rồi , không cần phải đợi thêm gì nữa .
Tiểu Phi hỏi :
- Không cần phải đợi ? Tại sao thế ?
Lâm Tiên Nhi nói :
- Bởi vì chính tôi đã hứa với người khác rằng tôi đến đây chỉ để nói một câu , nói xong tôi đi ngay .
Tiểu Phi hỏi :
- Tự cô muốn đi ?
Lâm Tiên Nhi thở dài :
- Giá như tôi không đi thì cũng có người muốn đuổi tôi đi .
Tiểu Phi lớn giọng :
- Ai ? Ai có ý muốn đuổi cô ?
ánh mắt Lâm Tiên Nhi càng rực rỡ hơn lên .
Bao nhiêu sức lực cơ hồ tan biến bây giờ cũng kéo trở về , nàng lớn giọng :
- Tôi bị người ta đuổi đi khỏi nơi này .
Tiểu Phi lớn giọng :
- Tại sao cô lại bị người ta đuổi ? Đây chính là nhà của cô .
Lâm Tiên Nhi quay phắt trở lại , nàng nhìn sâu vào mắt Tiểu Phi .
Bây giờ thì nàng đã nắm vững trong tay .
Mắt nàng đẫm ướt vì mắt nàng luôn ướt như giọt mưa đọng cành lê .
Thật lâu , nàng mới thở dài , giọng nàng ray rức :
- Bây giờ ... bây giờ nơi đây còn có phải là nhà của ... mình chăng ?
Tiếng " mình " của nàng tuy không nhấn mạnh nhưng lòng Tiểu Phi bõng run lên , hắn lớn tiếng :
- Tự nhiên đây là nhà của mình , chỉ cần cô bằnglòng thì nhà này vẫn là nhà của mình .
Hắn lập đi lập lại tiếng " mình " , hình như tiếng ấy đối với hắn thật là huy hoàng mỹ lệ .
Bước chân của Lâm Tiên Nhi nhích tới , hình như nàng muốn chạy lại ngã vào lòng Tiểu Phi nhưng nàng lại dừng kịp , nàng cúi đầu ủ rũ :
- Tự nhiên là tôi bằng lòng nhưng có người lại không bằng lòng .
Tiểu Phi nghiến răng nói từng tiếng một :
- Ai ? Ai không bằng lòng ? Ai không bằng lòng thì người ấy cứ đi ra ?
Hình như hắn không dám chạm vào đôi mắt của Lý Tầm Hoan và hắn cũng không dám nghĩ đến ý nghĩ của mọi người .
Quả thật , Tôn Lão Tiên Sinh đã hấp cho bao nhiêu rượu trong người hắn tuôn ra , đã làm chỗ huyết dịch của hắn đổi thay nhưng chính vì bao nhiêu khí lực tung ra như thế lại càng làm cho hắn yếu mềm .
Một con người đang trong trạng thái yếu mềm như thế thì tình cảm lại rạt rào hơn bao giờ hết .
Đôi mắt của Tiểu Phi gần như không rời khỏi con người của Lâm Tiên Nhi , hắn nói từng tiếng một :
- Tại nơi này , không một ai có thể đuổi nàng , chỉ có nàng mới có thể đuổi người khác được .
Lâm Tiên Nhi cười trong nước mắt :
- Tôi . tôi rất muốn được sống với riêng anh nhưng họ lại là bằng hữu của anh .
Tiểu Phi nói ;
- Những ai không muốn làm bằng hữu với cô thì những người đó cũng không là bằng hữu của tôi .
Y như một con én trên dòng sông , Lâm Tiên Nhi lao thẳng vào lòng Tiểu Phi .
Nàng ôm hắn thật chặt :
- Chỉ cần nghe lại được của anh một lời như thế thì lòng tôi đã sống lại rồi , ngay lúc này bất luận là ai , bất luận đối xử với tôi như thế nào tôi cũng chẳng cần .
Cửa vẫn khép hờ chứ không gài chốt .
Lý Tầm Hoan chầm chậm bước ra , hắn chuẩn bị đi vào bóng tối .
Bóng tối mà Lâm Tiên Nhi vừa thoát ra .
Hắn thừa biết rằng bây giờ mà còn lưu lại trong gian nhà ấy là đã một chuyện quá dư .
Tôn Tiểu Bạch theo sau lưng hắn , nàng nghiến răng :
- Chẳng lẽ chúng ta lại đi như thế này sao ?
Lý Tầm Hoan không nói , hắn nói chắc cũng không ra lời .
Tôn Tiểu Bạch lập lại :
- Như vậy rồi chúng ta đi sao ?
Như đã lấy lại được sự bình thản phần nào , Lý Tầm Hoan cười :
- Không đi như