
ang đeo hình như càng phút càng dày thêm , hắn trầm ngâm khá lâu , hắn ngó Lý Tầm Hoan :
- Trước đây túc hạ đã từng thấy ?
Lý Tầm Hoan hở ra :
- Có thấy .
Thượng Quan Kim Hồng nói :
- Bây giờ túc hạ xem lại thử có cảm tưởng thế nào ?
Thi thể đã được tắm rửa sạch sẽ , không giống như bị móc lên từ dưới đất , mình lại mặc " thọ y " và cũng khổng thấy một vết thương nào .
Chỉ thấy ngay yết hầu có một vết thương , vết thương sâu đúng bảy phân .
Lý Tầm Hoan nói :
- Tôi nghĩ hắn chết không đau khổ lắm .
Thượng Quan Kim Hồng hỏi :
- Túc hạ muốn nói hắn chết mau ?
Lý Tầm Hoan thở dài :
- Chết , vốn không hề đau khổ , đau khổ là lúc chờ chết nhưng xem chừng hắn không có giai đoạn đó .
Quả thật , Thượng Quan Phi nằm một cách yên lành như một người đang ngủ .
Vẻ kinh hoàng trước phút chết của hắn không còn nữa , có lẽ nhờ người nào đó rửa lau cẩn thận .
Thượng Quan Kim Hồng đeo " mặt nạ " nhưng mắt hắn thì không sao dấu được .
ánh mắt hắn hình như bây giờ có lửa , hắn nhìn sững Lý Tầm Hoan :
- Người có thể giết hắn nhanh như thế , trên đời này thật chẳng có nhiều .
Lý Tầm Hoan nói :
- Không nhiều, có lẽ không quá năm người .
Thượng Quan Kim Hồng nói :
- Trong đó có túc hạ ?
Lý Tầm Hoan chầm chậm gật đầu :
- Đúng , tôi là một và các hạ cũng là một .
Thượng Quan Kim Hồng rít giọng :
- Nhưng làm sao ta có thể giết nó ?
Lý Tầm Hoan điềm đạm :
- Đúng , các hạ không giết hắn , tôi muốn nói bằng một ý kiến khác , tôi muốn cho các hạ rõ , người có thể giết hắn không nhất định cần phải giết hắn , người giết hắn không nhất thiết là người có thể giết hắn .
Hắn chầm chậm tiếp lời :
- Trọn đời này thường phải sinh ra những chuyện ngoài ý nghĩ của con người , nó vốn là những chuyện mà không phải ai cũng có thể nghĩ ra .
ánh mắt của Lý Tầm Hoan lần lần biến lại ôn hoà , thậm chí mang cả nỗi niềm thông cảm sâu xa , hình như hắn đã nhìn xuyên qua lớp mặt nạ của Thượng Quan Kim Hồng , hắn đã nhìn thấy sự bi ai và kinh hoàng .
Thượng Quan Kim Hồng là người sinh ra để xâm phạm kẻ khác , đánh ngã kẻ khác . Bây giờ , cuối cùng hắn bị đánh ngã , không phải đánh ngã con người hắn mà là đánh ngã lòng tự tôn của hắn - cái khốn nạn cho hắn là hắn lại không biết người ấy là ai .
Máu sinh ra từ ruột , con vẫn là con .
Bất luận là ai , bất luận kẻ ác hay người thiện , đây quả là một sự tổn thương không phải nhỏ .
Hình như Thượng Quan Kim Hồng đã có vẻ bất an , lòng dạ sắt đá của hắn hình như bắt đầu lay động .
ánh mắt của Lý Tầm Hoan cũng bộc lộ đầy thông cảm bất nhẫn nhưng chính cái bộc lộ ấy lại càng như một ngọn chùy sắt đánh bồi làm cho chiếc " mặt nạ " của Thượng Quan Kim Hồng rớt ra từng mảnh , hắn không thể bình thản được nữa , hắn vùng tặc lưỡi :
- Cuộc chiến giữa ta và túc hạ sớm muộn gì rồi cũng phải giải quyết .
Lý Tầm Hoan gật đầu :
- Sớm muộn gì rồi cũng phải .
Thượng Quan Kim Hồng nói :
- Hôm nay ...
Lý Tầm Hoan ngắt lời :
- Bất luận bao giờ , tại hạ cũng có thể thù tiếp , chỉ có ngày hôm nay thì không thể .
Thượng Quan Kim Hồng gặn lại :
- Tại sao ?
Lý Tầm Hoan thở ra :
- Hôm nay , hôm nay tôi cần uống một chén rượu .
Mát liếc khẽ về phía cỗ quan tài và bùi ngùi nói tiếp :
- Có những lúc không chỉ không thích hợp cho một cuộc quyết đấu mà cũng không thích hợp làm bất cứ việc gì ngoài chuyện uống rượu ra , gần như không có chuyện gì nên làm cả , hôm nay chính là lúc như thế ấy .
Hán nói thật uyển chuyển , có thể nhiều người không hiểu được hết ý của hắn nhưng Thượng Quan Kim Hồng thì hiểu .
Hiêu rất rõ ràng .
Bởi vì hắn đã hiểu rất rõ tâm tình hiện nay của chính mình , trong lúc tâm tình như thế ấy mà cùng với người quyết đấu thì không khác nào tự mình xích lấy tay mình .
Tâm tình đó đã cho địch nhân một cơ hội tốt .
Rõ ràng Lý Tầm Hoan có thể lợi dụng cơ hội ấy nhưng hắn lại không .
Hắn thừa biết rằng cơ hội ấy " ngàn năm một thuở " về sau nhất định không bao giờ có nữa nhưng hắn nhất định không .
Thượng Quan Kim Hồng trầm mặt một lúc khá lâu mới hỏi :
- Thế thì túc hạ nghĩ rằng có thể đến bao giờ ?
Lý Tầm Hoan nói :
- Ta đã nói rồi , bất luận đến bao giờ cũng được .
Thượng Quan Kim Hồng hỏi :
- Địa điểm ?
Lý Tầm Hoan nói :
- Khi nào thấy cần , các hạ nói một tiếng thì bất cứ nơi nào tại hạ cũng xin vâng .
Thượng Quan Kim Hồng gặn lại :
- Ta nói , túc hạ có thể nghe sao ?
Lý Tầm Hoan cười :
- Lời của Thượng Quan Bang Chủ nói ra , khắp thiên hạ đều nghe thấy , tại sao tại hạ lại không nghe thấy .
Thượng Quan Kim Hồng lại trầm ngâm một lúc rồi vụt nói :
- Túc hạ cần uống rượu , nơi đây có rượu .
Lý Tầm Hoan cười :
- Rượu nơi đây , tại hạ có xứng uống chăng ?
Thượng Quan Kim Hồng nói từng tiếng :
- Túc hạ không xứng thì không một người thứ hai nào xứng nữa .
Hắn quay qua rót đầy hai chén rượu và lớn giọng :
- Ta xin kính túc hạ một chén .
Lý Tầm Hoan tiếp lấy ngửa cổ uống nột hơi :
- Ngon , rượu thật ngon .
Thượng Quan Kim Hồng cũng cạn , hắn nhìn chén không trên tay chậm rãi :
- Hai mươi năm nay , lần thứ nhất ta uống rượu .
Cổn !
Chén rượu rơi xuống đất