Giang Hồ Hữu Ngư

Giang Hồ Hữu Ngư

Tác giả: Trà Diệp Diện Bao

Thể loại: Truyện kiếm hiệp

Lượt xem: 322021

Bình chọn: 8.00/10/202 lượt.

giận được, đại cẩu không ngờ đang chuẩn bị cưỡi lên người Hà Trác Phương.

Hà Trác Phương xinh đẹp đang hô hoán, trong đêm thâu yên tĩnh tiếng la thật sự rõ ràng.

- Không được, Tiểu Vũ, ngươi mau thả ta ra!

- Nhị nương, ta đã thích ngươi từ lâu lắm rồi, tới hôm nay rốt cuộc đã được như ý nguyện, ngươi đã rời xa khỏi cha của ta.

Đại Cẩu Quách Vũ vô sỉ nói.

Phóng mắt nhìn ra, trong mật lâm có một đám cỏ, trên đó có Quách Vũ đã cởi trần đang nhắm tới Hà Trác Phương tuyệt mĩ thi hành những hành vi cầm thú.

Quách Vũ nhìn qua khoảng 17 18 tuổi, thân thể mập mạp, dạng người không nhỏ, đang ép tới làm cho Hà Trác Phương không thể động đậy gì được.

Hà Trác Phương tuổi khoảng 25-26, có một khuôn mặt như nụ hoa đang hé, đầu mày cuối mắt như hoạ, khuôn mặt ửng hồng, làn da trắng như tuyết, làm xuất hiện ánh sáng diệu mắt, khiến cho ánh trăng chiếu xuống mặt nàng dường như đều bị phản chiếu lại, thật sự là vưu vật trời sinh, một mĩ nhân thập phần toàn vẹn.

- Đại Cẩu, ngươi làm gì đó?

Dương Cảnh Thiên hét to một tiếng, xuất hiện tại ngay trước mặt Quách Vũ và Hà Trác Phương.

Quách Vũ ngẩng đầu nhìn lên, thấy Dương Cảnh Thiên đang phẫn nộ nhìn mình, không khỏi toàn thân run lên, đứng dậy nói:

- Dương Cảnh Thiên, ngươi không được làm loạn!!

Quách Vũ từ khi cùng Dương Cảnh Thiên đánh nhau toàn chỉ là bị đánh, lúc này gian tình bị phá vỡ, trong lòng buồn bực không thôi.

Dương Cảnh Thiên trực diện ra đòn, ”phanh” độc ác tung cho Quách Vũ một quyền.

“A!”Quách Vũ kêu lên một tiếng thảm thiết, cơ thể lảo đảo, bay ra ngoài hơn một trượng.

Dương Cảnh Thiên giọng nói đầy phẫn hận:

- Cút, cút ngay lập tức, nếu không ta không cho ngươi thấy được ánh dương quang ngày mai đâu.

Quách Vũ chẳng nói được gì, liền chạy rất nhanh chóng.

Lâm Hào đi lên nói:

- Lão đại, ta không hề nói sai chứ.

Dương Cảnh Thiên nhìn thấy y phục Hà Trác Phương bị rách nát tả tơi, y phục không che hết thân thể, liền lấy ngoại y của mình khoác lên người nàng.

Hà Trác Phương vẫn chưa hết sợ hãi, thì thào nói:

- Đa tạ ngươi, Cảnh Thiên.

Kim Sa thôn không lớn, chỉ khoảng hai trăm hộ dân, cho nên ngày thường mọi người cũng đều nhận biết nhau. Hơn nữa Dương Cảnh Thiên còn nổi tiếng là một gã anh tuấn, trong thôn thật không ít cô gái muốn trở thành vợ hắn.

Lâm Hạo ở bên cạnh bị làn da tuyết bạch của Hà Trác Phương, nửa người trần đầy mê hoặc, cơ thể thon mảnh, vòng eo như liễu, cánh tay như búp sen, đùi như tuyết cầu, hai chân dài, bộ ngực cao thẳng đứng như muốn phá tung áo ra ngoài, tựa hồ như chiếc bánh bao trắng lớn với nhũ phong dụ nhân, ánh mắt đầy vẽ phong tình. Cũng do thân thể của nữ nhân này lại dụ hoặc như vậy, không lạ khi Đại Cẩu muốn nắm lấy không rời, thật sự bản thân nhìn tới, cũng không thể kiềm chế được.

Lâm Hạo thấy vậy quả thật nhẫn nhịn không được, Dương Cảnh Thiên không giống như bình thường, sau khi hắn đưa ngoại y cho Hà Trác Phương, nhìn thấy mục quang tham lam của Lâm Hạo, liền ho khan hai tiếng,nói:

- Ta nói này háo tử, không nhìn thấy lão đại ta không mặc y phục sao? mau mang y phục đến cho ta.

Lâm Hạo vội gật đầu đáp ứng, nhưng trong lòng oán giận không thôi, là loại huynh đệ chó chết gì chứ, có cái gì cũng không cho huynh đệ nhìn thấy. Có gì tốt chứ, nếu không phải Lâm Hạo ta đưa ngươi tới đây, Dương Cảnh Thiên ngươi hôm nay sao có thể làm anh hùng cứu mĩ nhân chứ.

Dương Cảnh Thiên nhìn Lâm Hạo bất động, lần nữa lên tiếng:

- Háo tử, ngươi có phải là không hài lòng!

- Lão đại, có thể nha! Háo tử chính là không biết lấy đâu ra y phục đưa cho người.

Dương Cảnh Thiên nói:

- Đương nhiên là nhà của ta.

Lâm Hạo đáp lời:

- Đã tối như thế rồi, ta làm sao lấy.

Dương Cảnh Thiên ánh mắt đưa đẩy nhìn hắn:

- Ta phải mượn của ngươi dùng một lần.

Lâm Hạo nói:

- Quần áo của ta không hợp với người, lão đại người không chịu nhìn mà đối chiếu, tầm vóc của người như thế nào, háo tử giống như người được.

Dương Cảnh Thiên nhìn Lâm Hạo cứ đứng nguyên không chịu đi, trong lòng hơi tức giận nói:

- Nhanh đi, đừng để ta nói nhiều.

“Vâng, lão đại.” Lâm Hạo cuối cùng cũng rời đi, nhưng khoé miệng biểu hiện phi thường bất mãn, vừa đi vừa càu nhàu trong miệng.

Dương Cảnh Thiên nhìn Lâm Hạo chạy đi, như buông rơi được một tảng đá trong lòng, nghĩ đến bản thân được cùng ở một chỗ với mĩ nhân trong lòng, một cỗ nhiệt khí từ trong tâm khởi lên, chạy đi khắp kì kinh bát mạch.

Trong sát na đó, có một loại nhiệt hoả trỗi dậy thiêu đốt toàn thân.

Hà Trác Phương trong bóng đêm, nhìn thấy nhãn tình của Dương Cảnh Thiên, ánh hoả diễm trong mắt trở nên sung mãn.

Giang Hồ Hữu Ngư

Tác giả: Trà Diệp Diện Bao

Chương 3: Nguyệt hạ chi tâm

Dịch: deathnote

Biên dịch: niemdc

Biên tập: chudu

Nguồn: hoanguyettaodan

Dương Cảnh Thiên thấy Hà Trác Phương quần áo không chỉnh tề, gương mặt nàng xấu hổ hạ thấp xuống, răng ngọc cắn chặt với nhau có phần hơi run rẩy, trong lòng hắn hơi có chút thông cảm.

Dương Cảnh Thiên trên mặt có vẻ cười:

- Trác Phương, đại cẩu đã bị ta đánh chạy rồi, đứng lên đi.

Nói rồi hắn vươn tay


Old school Swatch Watches