Pair of Vintage Old School Fru
Giang Hồ Hữu Ngư

Giang Hồ Hữu Ngư

Tác giả: Trà Diệp Diện Bao

Thể loại: Truyện kiếm hiệp

Lượt xem: 322000

Bình chọn: 8.00/10/200 lượt.

con là võ công, bắt cá con đã học xong từ lâu, cha con còn không lại con mà…”

“Boong!” Dương Cảnh Thiên đầu nhói lên một cái, đích thực đã bị ăn một cái cốc.

“Đệ tử ngốc, cha ngươi có dạy ngươi cách bắt mỹ nhân ngư không?”

“Cái gì! Chưa một lần nhìn thấy, làm sao bắt? Sư phụ người thực sự nhìn thấy…”

“Đương nhiên, nếu không ta sao có thể dạy mi.”

“Hay quá, sư phụ, con sẽ lấy lưới bắt cá với cần câu…”

“Boong…” Một tiếng lại vang lên, lần này nghe có phần rõ ràng hơn, đầu hắn lại bị gõ trúng.

“Mỹ nhân ngư sao có thể dùng lưới, cần câu mà bắt.”

“Thế dùng cái gì?” Dương Cảnh Thiên ủy khuất khó hiểu rồi hỏi.

“Chẳng lẻ Quách gia thị thiếu phu nhân là do Quách lão gia dùng lưới bắt về?”

“Không phải, nhưng Quách gia thị thiếu phu nhân cũng không phải là cá!”

“Tiểu tử ngốc, chẳng lẽ không biết là mỹ nhân đẹp tựa như mỹ nhân ngư à?”

“Con chưa một lần gặp qua. Mặt mũi mỹ nhân ngư thế nào con đâu có biết…”

“Hảo! Ngươi còn muốn nói lại …”

“Thật sự là đâu có ai biết đâu!!”

“Bây giờ ta nói ngươi nghe!!”

Giang Hồ Hữu Ngư

Tác giả: Trà Diệp Diện Bao

Chương 1: Kì Sư Kì Đồ

Dịch: rongbang

Biên dịch: niemdc

Biên tập: chudu

Nguồn: hoanguyettaodan

Ánh trăng bao trùm mặt đất, phía sau Kim Sa thôn là một ngọn núi cao và dốc, đỉnh núi quanh năm bị tuyết trắng bao phủ, núi non trùng điệp đã ngăn cách liên hệ giữa Kim Sa thôn với bên ngoài.

Những dãy núi cao thấp nhấp nhô trải dài, bên dưới lớp tuyết trắng dường như có một khối băng trong suốt và lạnh lẽo.

Ngẫu nhiên, trong vùng đất tuyết lại xuất hiện một cây tùng già phủ đầy tuyết, nhìn khắp thế giới bao la này, không biết như thế nào lại có một cây tùng đơn độc, thật sự là một tuyệt tác của tạo hóa.

Trăng sáng mới lên, nhẹ phủ lên cảnh đêm một tầng ánh sáng xanh nhàn nhạt, giống như bức tranh thủy mặc, lộ ra khí tức thanh u điềm tĩnh.

Trăng yên lặng, tuyết yên lặng, tùng yên lặng, cả người cũng yên lặng. Không gian chìm trong một sự tĩnh lặng.

Dưới dãy núi cao, Mạc lão gia cảm thán một hồi.

Dương Cảnh Thiên đứng phía sau, hắn không hiểu Mạc lão gia cảm thán điều gì, vì vậy cất giọng hỏi:

- Sư phụ, người mang đồ nhi tới nơi này làm gì? Chẳng lẽ muốn luyện Hắc dạ thần công? Đệ tử còn chưa nghe người nói có một môn võ công như vậy.

Mạc lão gia nhìn Dương Cảnh Thiên tuổi gần mười sáu, trong lòng tràn ngập tự hào.

Tiểu tử này chưa đến mười sáu tuổi thân thể đã phát triển thành một cơ thể khôi ngô cường tráng, thân hình cao trên một thước chín, hơn nữa khuôn mặt anh tuấn có thể làm mê mệt ngàn vạn thiếu nữ, thiếu phụ. Quả thực là khắc tinh trời sinh của nữ nhân. Điều làm Mạc lão gia cảm thấy kỳ lạ chính là tiểu tử này không ngờ còn có bản lĩnh, phàm nhìn qua là không thể quên, dạy hắn bất cứ thứ gì, luôn luôn không cần phải nói đến lần thứ hai.

Toàn thân sở học của Mạc lão gia, chưa đến năm năm, Dương Cảnh Thiên đã học xong toàn bộ, đó là tích luỹ suốt năm mươi năm của lão, hơn nữa lão còn tự nhận là thông minh không ai bằng, vậy mà đứng trước Dương Cảnh Thiên, lão đành phải chịu phục.

Mạc lão gia đang nghĩ đến sau này, trong hoàn cảnh không còn gì có thể dạy, từ văn học cổ điển, địa lí, y thuật, cầm kì thi hoạ, toàn bộ vốn liếng đã dạy cho Dương Cảnh Thiên.

Mười năm qua đi, Mạc lão gia mỗi ngày đều sợ gặp mặt Dương Cảnh Thiên, bởi vì lão sợ không còn gì để dạy Dương Cảnh Thiên nữa. Nhưng ở phương diện khác, lão cũng tự hào, bởi vì lão tin tưởng, Dương Cảnh Thiên chỉ cần ra khỏi Kim Sa thôn, tất sẽ là võ hiệp kì tài võ lâm trăm năm khó gặp.

Mạc lão gia trong lòng tràn ngập tự hào, nhưng miệng cũng vẫn trách cứ, nói:

- Hỗn cầu, ngươi ngoại trừ tới nơi này học cái gì đó, không thể có sự tình khác sao?

Dương Cảnh Thiên nói:

- Sư phụ, người nói không đúng nha, hai nam nhân ở cùng một chỗ để làm gì? Chơi cờ, luận võ, người đều thua…

Mạc lão gia tức giận nói:

- Tâm sự không được sao?

Dương Cảnh Thiên nói:

- Tâm sự, người xuốn tay giết con còn hơn.

Mạc lão gia lấy từ trong ngực ra một bình dược, đưa cho Dương Cảnh Thiên nói:

- Uống nó đi.

Dương Cảnh Thiên lập tức nhăn mặt, vẻ mặt khốn khổ cầu xin:

- Cái thứ này, con đã uống suốt mười năm nay rồi, còn phải uống nữa, mỗi lần uống đều khiến ta cảm thấy gần chết, không uống nữa.

Mạc lão gia nói:

- Không hiểu gì cả, đồ con lợn, đây là bảo bối người khác ngàn vạn lần mơ tưởng muốn tìm, nếu không phải xem ngươi hơn cả đồ đệ của ta, ta đã không để cho ngươi uống.

Dương Cảnh Thiên thẳng thắn nói:

- Bảo bối! bảo bối thiên hạ mơ tưởng muốn tìm, định gạt ai? Đó rõ ràng là lúc ta năm tuổi, ngươi ở trong núi đánh chết đại xà, bắt vài con cóc, thêm vào đó mấy con rùa dưới đáy hồ rang khô làm thành viên thuốc ghê tởm này.

Mạc lão gia nói:

- Ngươi nhớ rất rõ ràng, không sai. Tuy nhiên những thứ này có lợi ích rất lớn, con rắn đó tên gọi Kim Huyết xà, con cóc gọi là Sư Hổ cáp, con rùa già dưới đáy hồ là Vạn Niên thanh, ngươi đã học qua y thuật, nên hiểu được công hiệu của chúng chứ.

Dương C