
mở toang hết cả tám đại huyệt. Khí dương từ trong ào ào thoát ra như đê vỡ, khí âm từ ngoài ồ ạt chảy vào như lũ quét. Trong phút chốc cả thân người nó rét run, thân nhiệt tụt nghiêm trọng. Nếu có ai chạm vào nó lúc này, chắc chắn sẽ lạnh toát như chạm vào một phiến nước đá. Ánh trăng vì thế nên khi chiếu vào nó giống như chiếu lên một tảng băng, phản xạ lại một thứ ánh sáng mờ mờ.
Võ Tài lúc đầu thấy người mình trở nên lạnh toát như vậy cũng cực kì kinh hoảng, thần kinh như tê dại, hơi thở nặng nhọc khó khăn. Nó theo cha học võ từ nhỏ, tự nhiên là biết tám đại huyệt này cực kì quan trọng, phải luôn luôn giữ kín. Nhưng mới bắt đầu luyện môn chưởng pháp này đã phải mở toang hết ra, trong lòng cũng rất hoang mang khó hiểu. Lúc trước cũng không nghe cha nó có nói gì tới, cho nên nó chỉ sợ là mình đã luyện sai pháp môn, trong lòng phân vân có nên đóng gấp các đại huyệt đó lại hay không. Nhưng cũng may khẩu quyết nó đã học thuộc lòng như cháo chảy, nên trong lúc bối rối nó đã nhớ ngay rằng trong khẩu quyết đã có lưu ý đến tình trạng này. Chỉ có điều trong khẩu quyết viết rằng, người luyện tập chí ít cũng phải mất một năm mới có thể đồng loạt mở được cả tám đại huyệt, sao giờ đây nó chỉ vận khí một chút là đã có thể dễ dàng mở hết, có gì đó không ổn chăng. Khẩu quyết lại dặn người luyện tuyệt đối không được hoang mang, mà phải tiếp tục tuần tự theo làm theo chỉ dẫn để luyện tiếp.
Thật ra những người khác khi luyện thì phải tuần tự theo thời gian ít nhất là một năm mới có thể khai mở hết các huyệt đạo, cho nên những biến đổi trong cơ thể họ có thể dần dần thích nghi được. Còn như Võ Tài một phát mở sạch, thân nhiệt cơ thể đại biến, khiến nó hoang mang vô cùng. Nhưng dẫu sao nó cũng là đệ tử chính tông Huỳnh Gia, nhanh chóng lấy lại được bình tĩnh, cố gắng chịu đựng cảm giác lạnh lẽo thấu xương đang xâm nhập vào khắp ngũ quan nội tạng mà luyện tiếp.
Sau khi đã định thần lại, nó tiếp tục theo khẩu quyết dẫn truyền tám luồng âm khí từ tám đại huyệt đó đi qua đan điền rồi đẩy xuống dưới lòng bàn chân, đồng thời vận hành dương khí trong cơ thể theo các tiểu mạch dẫn lên ngực để sưởi ấm phần tim và phổi. Nói thì đơn giản, nhưng việc cùng lúc dẫn truyền hai luồng khí âm dương này đến hai nơi trong cơ thể là việc vô cùng khó khăn và nguy hiểm tột cùng. Nếu trong lúc dẫn truyền có một chút sơ ý lập tức kinh mạch sẽ trở nên tán loạn, các luồng khí sẽ công phá tâm thất, lục phủ ngũ tạng. Người luyện sẽ thổ huyết bỏ mạng ngay tại trận. Đây là bước quyết định đến việc thành bại khi luyện môn võ này.
Những cao thủ luyện công muốn cùng lúc vận hành các luồng âm dương khí đi lại tự do trong cơ thế chí ít phái mất hai năm tập luyện mới thành thạo được. Thế nhưng Võ Tài bẩm sinh tư duy và tố chất đã khác người, rất thích hợp với môn chưởng pháp cao siêu này. Đấy chính là lí do khiến Huỳnh Chưởng môn phá lệ truyền cho nó thay vì chỉ truyền cho đời chưởng môn kế tiếp.
Chỉ thấy toàn thân Võ Tài run lên như động kinh, đan điền bị hàn khí hun cho lạnh buốt và đau đớn khôn tả. Nó rên lên từng hồi. Tất nhiên đó là phản ứng rất bình thường khi luyện, bản thân người luyện cũng không hề hay biết. Nó chỉ tập trung cao độ để vận chuyển khí huyết trong cơ thể lên xuống một cách tuần tự. Thế nhưng trong đêm vắng, mấy tiếng rên đấy của nó hiện lên rõ mồn một, cuối cùng cũng khiến thằng Điệp thức giấc.
Hắn dụi dụi mắt, mơ hồ nghe thấy ai đó đang rên rỉ. Chồm dậy thì thấy Võ Tài ngồi run bần bật như lên đồng. Thân người tỏa ánh hàn quang nhàn nhạt. Hắn kinh hoảng vô cùng, vội lao đến định gọi thằng bạn tỉnh lại. Đó thật là điều kinh khủng, việc luyện công tối kị là có người ở bên quấy phá, hậu quả thật khôn lường. Võ Tài đang bước vào thời điểm cao trào, các luồng khí trong người đang chuyển lưu kịch liệt. Đầu óc nó hoàn toàn tập trung vào khẩu quyết không hề hay biết sự gì bên ngoài. Bây giờ chỉ cần có một tác động nhỏ khiến nó phân tâm, toàn bộ kinh mạch sẽ tắc nghẽn, nhẹ thì bán thân bất toại, thần trí mê man, nặng thì thổ huyết mất mạng ngay lập tức.
Thằng Điệp đã bước đến gần, giơ tay toan lay vai Võ Tài dậy. Nhưng hắn chợt dừng lại, hồi chiều hắn đã nghe Võ Tài nói là đêm nay sẽ bắt đầu luyện Âm Dương Chưởng Pháp. Bản thân hắn cũng là kẻ học võ từ nhỏ, tự nhiên cũng biết tuyệt đối không được làm phiền đến, bởi vì dù người luyện có đang rơi vào tình trạng gì thì sự tác động từ bên ngoài chỉ có hại chứ không bao giờ có lợi. Phân vân một lúc nó liền thu tay lại, lui về chỗ nằm, trùm chăn cố gắng ngủ tiếp.
Võ Tài vận công điều khí hơn hai giờ đồng hồ thì toàn thân đã ổn định trở lại, các đại huyệt đã được đóng, hàn khí đều đã quần tụ lại dưới chân, dương khí được huy động về lại đan điền sưởi ấm cơ thể.
Bước khó nhất trong Âm Dương chưởng pháp nó đã vượt qua trong một đêm, nhưng chính nó cũng không hề biết điều đó. Nó chỉ cảm thấy toàn thân mát lạnh ấm áp, mát nhưng không rét, ấm nhưng không nóng, cảm giác rất là khoan khoái dễ chịu, khác hẳn với sự đau đớn mà nó phải cắn răng chịu đựng khi nãy. Nó từ từ đứng dậy, quơ cái điện thoại xem