Bản Sắc Anh Hùng

Bản Sắc Anh Hùng

Tác giả: Kim Lưu

Thể loại: Truyện kiếm hiệp

Lượt xem: 324155

Bình chọn: 7.00/10/415 lượt.

dọn tới. Ông già tỏ ra rất niềm nở đưa ra tới cổng.

Võ Tài và thằng Điệp ra về, lòng tràn đầy vui sướng. Vấn đề chỗ ở như vậy là đã quá chuẩn. Thẳng Điệp ngồi sau xe vừa cười vừa nói: “Ông già đấy sao tốt gớm mày, cái phòng đấy mấy chỗ khác ít nhất phải hai chai mới xong.”

Võ Tài đáp: “Ai biết! Chắc tại thấy bọn mình sinh viên vượt khó nên thế, nhưng kệ, có phòng ngon là tốt rồi.”

Về tới nhà thì đã chập choạng tối, cơm nước đã bày sẵn. Trong bữa ăn hai đứa đem chuyện thuê nhà ra thuật lại một lượt, rồi xin phép chú dì của thằng Điệp mấy hôm nữa sẽ chuyển đi.

***

Những ngày nhàn rỗi cũng trôi qua nhanh chóng, đến mai là đã tới ngày nhập học. Ba đứa Võ Tài đã chuyển về nơi ở mới được mấy ngày, cũng đã làm quen với môi trường nơi đây, trong lòng đều cảm thấy rất vừa ý. Mọi sinh hoạt đều rất thuận tiện, khu nhà cũng yên tĩnh. Ông chủ nhà thì lại rất vui vẻ, sáng đến chiều chỉ ngồi bán vé số trước cửa. Mọi người trong nhà hình như đều là người đi làm. Võ Tài thỉnh thoảng mới thấy họ. Họ đi làm từ sớm, tối mù mới về, gật đầu chào hỏi mấy câu qua loa là xong.

Ba đứa suốt ngày chỉ đóng cửa trong phòng. Sáng sớm và chiều tối là giờ luyện công theo pháp môn của môn phái. Phàm là đệ tử của Huỳnh Gia thì mỗi ngày hai cữ đều phải dụng công luyện tập, chủ yếu là luyện khí, còn quyền cước thì có thể tạm miễn được. Ngoài thời gian đó ra thì là các cuộc tán phét hoặc ai làm việc nấy. Thằng Long thì cắm đầu vào máy tính, thằng Điệp thì chơi đàn, còn Võ Tài đọc sách. Phương tiện đi lại chưa có, đến bữa thì ra quán cơm đầu hẻm, ngoài ra cũng chưa đi đâu xa. Cuộc sống vì thế không khỏi có chút tẻ nhạt, tất cả đều mong tới ngày đi học để tìm chút hương vị mới.

Chiều đó, sau khi đã đọc liền tù tì một mạch hết cuốn truyện và đánh một giấc tương đối no, Võ Tài trở mình dậy thì thấy thằng Điệp đang ngồi ngoài ban công ôm đàn từng tưng ngắm phố xá. Trời mưa rả rích càng làm tăng thêm cái vẻ nghệ sĩ của nó. Thằng này nói ra thì cũng có năng khiếu thật, chẳng ai chỉ bảo mà vẫn đàn hay hát giỏi như thường. Lúc còn đi học là cây văn nghệ cứng của lớp, đảm nhận hết mọi thứ liên quan đến đàn ca hát xướng. Hết lớp mười hai thì cũng đã qua mấy cuộc tình, nhưng chủ yếu là vu vơ chóng vánh, chưa để lại ấn tượng gì trong đời hắn. Gia cảnh nhà hắn thì khó khăn nhất trong bọn: cha mẹ làm mướn quanh năm suốt tháng, lại thêm một nhỏ em gái đương hồi vào cấp ba, cộng với cái suốt đại học của mình thì tình hình kinh tế gia đình lập tức trở nên khó khăn tứ bề. Đấy là chưa kể đến ông ba nay ốm mai đau, một tuần bảy ngày thì chỉ làm được ba ngày, uống thuốc hết hai ngày. Cho nên cái khuân mặt lãng tử của hắn sớm đã đượm nét u buồn suy tư. Lên Sài Gòn lần này hắn đã mang một quyết tâm ghê ghớm là làm giàu, sớm đưa gia đình ra khỏi diện xóa đói giảm nghèo triền miên.

Võ Tài bước ra ban công hóng gió. Mưa nhè nhẹ, nó cất tiếng hát theo nhịp đàn. Trước giờ vẫn thế, nó tuy không biết đàn đúm gì, nhưng giọng ca thì rất được, vẫn thường hay ăn rơ với thằng Điệp. Tiếng đàn du dương, tiếng hát trầm bổng, hòa quyện vào nhau lan đi trong chiều mưa, thật thi vị hết sức. Cả cơn mưa cũng tăng thêm mấy phần lãng mạn.

Đang lúc bay bổng thì thằng Long từ phía sau bước đến vươn vai ngáp một hơi rõ dài phá tan cái không khí tràn đầy âm nhạc bằng một câu tả thực trần trụi: “Buồn ngủ quá..!” Xong rồi bước tới vịn tay lên ban công nhìn xuống đường, không hề để ý gì đến đôi song ca kia. Võ Tài quay sang bảo: “Chơi cho cố vào giờ còn kêu buồn ngủ.”

Thằng Long dường như không để ý mấy nói: “Mai bọn mày tính lên trường bằng cái gì đây?”

Võ Tài đáp: “Thì đi xe bus chứ còn cái gì nữa, chẳng lẽ đi bộ. Hai đứa mày cùng trường thì khỏe hơn tao rồi, tao phải ra tút quận 1.”

Thằng Long lại tiếp, cũng nói thêm là thằng này trước giờ bản tính vốn có chút hàm hồ, thẳng tưng như ruột ngựa, nên lắm lúc không tránh khỏi bị nói là vô duyên: “Khỏe quái gì mày! Mày ra quận 1 nhiều gái đẹp thích gần chết còn bày đặt.”

Võ Tài cười cười không nói gì, rồi bỗng rống lên một câu hát to, xong mới nói: “Gái gú quái gì, lo học còn chưa xong.”

Bỗng thằng Điệp ngồi sau cất tiếng hỏi: “Ê Tài! Mà mày đang luyện cái môn Âm Dương Chưởng Pháp hả, tới đâu rồi?”

Thằng Long nghe vậy liền hưởng ứng ngay: “Ừ ừ! Tao nghe mấy huynh nói bộ chưởng pháp đó là công phu trấn môn của phái ta phải không. Chắc ghê vãi ra nhẩy?”

Võ Tài ậm ừ mấy cái rồi bảo: “Cha tao muốn tao tập, nhưng mà không dễ. Tối nay tao mới bắt đầu này. Mấy tháng nay là nghiềm ngẫm pháp quyết với phương pháp hành công thôi.”

Thằng Long và thằng Điệp tuy là bạn thân với Võ Tài, nhưng trong môn phái vẫn là vai sư đệ, những chuyện liên quan đến môn phái đều hết sức kính nể và nghiêm túc, nên cũng không dám hỏi nhiều về chuyện luyện công của nó. Ba đứa chuyện phiếm một hồi, xoay đủ đề tài, bỗng thằng Điệp hỏi:

“Hai đứa mày có thấy mấy người trọ trong cái nhà này kì kì không?”

Thằng Long không nghĩ ngợi gì hỏi luôn: “Kì là kì cái gì?”

Thằng Điệp đáp: “Không biết là người trong nhà này làm cái gì mà ai cũng đi sớm về trễ y như


Polly po-cket