The Soda Pop
Bản Sắc Anh Hùng

Bản Sắc Anh Hùng

Tác giả: Kim Lưu

Thể loại: Truyện kiếm hiệp

Lượt xem: 324250

Bình chọn: 9.5.00/10/425 lượt.

nhau, chẳng thấy ai về đúng giờ hành chính cả. Mà lâu lâu tao nhìn thấy họ thì toàn là những người ăn mặc bảnh bao, đóng thùng đeo cavat đàng hoàng, lại đi xe sang, quyết không phải là công nhân hay phải tăng ca tối. Tao thấy kì kì!”

Võ Tài nghĩ nghĩ rồi nói: “Ờ! Tao cũng thấy vậy, nhưng chắc cũng bình thường mày ơi. Mình ở quê lên đâu biết người ta ở đây làm ăn kiểu gì.”

Thằng Long chen vào: “Ui giời! Chuyện thiên hạ chúng mày rảnh quá hả?”

Thằng Điệp cụt hứng thôi không nói nữa, lấy điện thoại ra bấm bấm. Võ Tài bảo: “Thôi chuẩn bị ăn cơm, tao xuống dưới chơi tí, lát hai đứa mày đi hú tao nhá.”

Nói xong thì nó quay vào trong mở cửa phòng đi ra ngoài. Cửa phòng vừa mở thì nó chạm mặt ngay một người vừa từ dưới cầu thang đi lên. Do cái cầu thang và cửa phòng cách nhau chỉ chưa tới hai bước chân, nó thì lại đang thuận đà, nên hai người đứng trực diện, tí nữa là va luôn vào nhau. Võ Tài hơi giật mình nhìn lên thì ra là một cô gái. Cô ta ăn mặc giản dị, da trắng mặt trơn, tóc đen láy xõa ngang vai, nhất là đôi mắt long lanh như mưa, đôi môi hồng gợn lên như sóng, nhan sắc hơn người. Không chỉ thế nó còn nghe được mùi hương thoảng thoảng phả ra từ người cô ta, tuổi dường như còn rất trẻ. Nó thoáng thấy bối rối, nhưng cũng vội nở nụ cười tỏ ý xin lỗi, xong rồi tránh sang nhường đường cho cô gái kia.

Cô gái dường như cũng có chút giật mình, cũng vội vàng cười đáp lễ rồi bước qua. Tay cô ta kéo theo một cái vali lớn, hình như mới đi xa về. Cô ta tới mở cánh cửa phòng sát bên phòng Võ Tài rồi đi vào, sau đó nhẹ nhàng đóng cánh cửa lại. Võ Tài thầm cảm thấy khó hiểu, cái phòng đó hình như là phòng của ông chủ nhà, không lẽ giờ ông cũng lấy ra cho thuê luôn. Nhưng nó cũng chẳng bận tâm gì mấy, liền rảo bước xuống cầu thang.

Trước cửa nhà ông già vẫn đang ngồi bán vé số, trời vẫn mưa rả rích. Nó liền tiến lại, hỏi mua một chai nước ở quầy tạp hóa kế bên rồi ngồi xuống cạnh ông già. Ông ta rất vui vẻ, mà lúc nào cũng thế, nở nụ cười nói: “Thế hôm nay thế nào?”

Nó cũng cười đáp: “Như mọi ngày bác ạ, mai là bọn cháu nhập học rồi.”

Kỳ thực mấy bữa nay nó hay xuống ngồi chơi với ông già này. Lúc đầu thì là vì rảnh rỗi vô sự nên xuống chơi. Nhưng càng chơi càng thấy ông già học vấn rất rộng, tinh thông sự đời, lại hình như cũng thích nó nên chuyện trò rất cởi mở. Thế là nó hay xuống ngồi tán chuyện với ông luôn. Luận thế sự, bàn thiên hạ là chủ yếu, đều là những đề tài mà nó ưa thích.

Ông già cười cười nói:

“Thanh niên các cậu ngày nay có trường nọ trường kia, nghành nọ ngành kia để mà đua nhau học. Còn như thời của ta ngày xưa, muốn học thì phải tự đi kiếm sách kiếm vở mà học lấy. Vớ được cái gì thì đọc cái đấy, hiếm khi có người chỉ bảo, việc học khó khăn vô cùng. Mà như bây giờ thì còn có cái internet gì đấy, mấy cậu chẳng mất tí sức nào là đã có cái để đọc rồi. Còn ngày xưa có được một quyển sách hay với đám trí thức thì thật quý như vàng, trọng như tính mạng. Ấy thế mà ta xem ra cái gì càng dễ dàng thì lại càng chẳng được tích sự gì. Đám trẻ bây giờ bằng nọ bằng kia mà không làm được cái trò trống gì cho ra ngô ra khoai. Đã vậy lắm kẻ còn mang danh trí thức mà đầu óc không ra gì, đi làm chuyện tầm bậy tầm bạ hại dân hại nước.”

Võ Tài liền nói: “Vậy là ngày xưa ông cũng là một trí thức ạ, ông có đi học đại học không?”

Ông già bật cười ha hả, một lúc sau mới bảo: “Đại học cái gì, ta còn chưa học hết lớp 10. Nhưng mà theo hệ đào tạo ngày trước đó, thì lớp 10 là ngang với lớp 12 bây giờ rồi. Kể như cỡ ta học hết lớp 10 là được tính là học cao rồi đấy. Nhưng ta nói cậu biết, chứ cái lớp mười hồi đấy so với lớp 12 bây giờ của cậu thì đúng là một trời một vực. Thanh niên học hết lớp 10 là đã thành người lớn lắm rồi, đâu như bọn trẻ bây giờ, học hết lớp 12 mà vẫn cứ như một đứa con nít vậy, không hiểu cái sự gì cả.”

Võ Tài lại hỏi: “Sao hồi đấy bác không học cho xong?”

Võ Tài trông dáng vẻ đượm nét phong trần của ông già, phảng phất có chút gì đó bất mãn với thời thế. Ông ta trầm ngâm, nét mặt như có phần hồi tưởng: “Thời đó chiến loạn liên miên, hết đánh lại hòa, rồi lại đánh. Ta bị bắt xung quân đi lính, đánh nhau với những người cộng sản. Đánh mãi cuối cùng cũng không thắng được. Về sau lại bôn ba lăn lộn khắp nơi, cuối cùng may mà giữ được cái nhà này nên mới có chỗ để sống, không thì chắc chỉ còn nước đi lượm ve chai thôi.”

Ông già nhìn mưa luận thế sự một hồi nữa. Bỗng Võ Tài nhớ cái gì đó lên tiếng hỏi: “Ủa mà nhà mình có người mới tới thuê phòng hả bác?”

Ông già hơi ngạc nhiên hỏi lại: “Có ai đâu, sao cậu hỏi thế?”

Võ Tài đáp: “À! Nãy cháu đi xuống gặp một cô gái đi vào trong phòng của bác đấy, cháu tưởng người mới tới thuê.”

Ông già bật cười nói: “Con bé đó là cháu gái ta đấy. Ba mẹ nó chết cả rồi, nó sống với ta từ nhỏ. Nó vừa học xong năm nhất. Mấy hôm rồi nó đi chơi xa nên mấy cậu không có thấy. Hôm nay mới về đấy.”

Võ Tài nghe vậy thì ớ ra, không ngờ ông già này lại có đứa cháu xinh đẹp đến vậy. Chỉ thấy ông ta cười ha hả nói tiếp: “Nó vẫn chưa có bạn trai đâu, các cậu đứa nào giỏi thì cứ thử.