XtGem Forum catalog
Anh Hùng Lĩnh Nam

Anh Hùng Lĩnh Nam

Tác giả:

Thể loại: Truyện kiếm hiệp

Lượt xem: 323221

Bình chọn: 9.5.00/10/322 lượt.

là đồ hư thân. Đào công tử không thù, không oán, cũng không có lời

lẽ xúc phạm tới mi, mà mi dùng võ công thượng thừa để đánh người. Mi

đánh thua còn dùng ám khí. Ta phải đập chết mi mới được. Mi mau lại tạ

lỗi với Đào công tử.

Đào Kỳ xua tay:

– Lão tiên sinh! Chúng cháu là ngoại hậu bối, qua lại với nhau mấy chiêu, không đáng để tiên sinh phải quan tâm.

Lê Đạo Sinh mặt đỏ lên:

– Mi thấy không, Đào công tử đây tác phong danh gia, nên không chấp với mi đó.

Bất đắc dĩ Chu Quang phải đến bên Đào Kỳ chắp tay tạ ba lễ.

Lê Đạo Sinh chỉ mặt Chu Quang nói:

– Mi phải đi về với ta. Ta sẽ phạt mi 36 roi đòn về tội hành sự vô thiên vô pháp hôm nay.

Nguyên Lê Đạo Sinh chế ra một thứ ám khí cực kỳ khủng khiếp là Hoả-lưu.

Vỏ bên ngoài bằng chì pha với đồng, bên trong là mấy trăm hạt chì nhỏ,

trộn với thuốc kịch độc và lưu hoàng thành một thứ chất nổ. Khi ném ra

lưu hoàng chạm vỏ chì, phát thành tiếng nổ, làm cháy thuốc độc và mấy

trăm viên cùng bắn ra. Người nào bị viên chì văng trúng là bị thương.

Vết thương có chất độc, sẽ đau đớn rên la trong mười ngày rồi thịt thối

ra mà chết cực kỳ thảm thiết. Trái Hoả– lưu này chỉ những đệ tử của Lê

Đạo Sinh mới được giữ mỗi người một trái. Chu Quang là đệ tử đời thứ ba

đáng lẽ không được giữ, nhưng vì đã học được bản lĩnh cao ngang hàng với sư thúc, sư bá, nên Lê Đạo Sinh đặc biệt cho y hai trái. Trong lúc sắp

bị thua cuộc Đào Kỳ, phải làm nô bộc suốt đời theo lời hứa, y mới đem ra dùng, mong kết liễu tính mệnh nó. Nhưng nó dùng khinh công thượng thừa

tránh được.

Lê Đạo Sinh dắt con ngựa của ông cho Đào Kỳ nói:

– Đào công tử, người với Minh Châu, Tường Qui tiếp tục dạo chơi, và cố

quên chuyện hôm nay đi. Đây ngựa của lão phu, công tử cỡi mà đi chơi.

Thấy Đạo Sinh xử sự nghiêm cẩn, Đào Kỳ sinh ra kính phục. Với những hành động như thế hèn chi thiên hạ không tôn ông là Lục-trúc tiên sinh.

Nhưng hình ảnh nhà tù giam Nguyễn Phan với Đặng Thi Kế lại trở về trong

đầu nó, khiến nó tự hỏi:

– Lục-trúc tiên sinh là người xấu hay người tốt? Việc ông đối xử với ta

phân minh: Khi ta thua phải làm nô bộc, thì ông bắt ta làm nô bộc. Khi

hết hạn nô bộc, chịu lời uỷ thác của Nghiêm đại ca, ông coi ta là khách. Như vậy ông tốt với ta. Nhưng ông giam Đặng Thi Kế với Nguyễn Phan thì

thực là trái với nghĩa hiệp. Hiện ta khó mà phân biệt được ông là người

tốt hay xấu.

Đào Kỳ lên ngựa, cùng Tường Qui, Minh Châu rời trang Thái-hà dạo chơi.

Ba người đến bờ sông nhỏ, giòng nước đục ngầu, vì sông thông với sông

Hồng-hà. Tường Qui hỏi Đào Kỳ:

– Đào đại ca! Tôi gọi vậy cho thân nghe. Đại ca ở Thái-hà trang có buồn

không? Hay là bây giờ chúng ta đi Long-biên hay Cổ-loa chơi đi. Đại ca

là người phái Cửu-chân, thì phải đi Cổ-loa chơi một lần cho biết. Vì Cổ– loa là cố đô Âu-lạc, đại ca sẽ tìm lại di tích của An Dương vương,

Vạn-tín hầu Lý Thân, Cao-cảnh hầu Cao Nỗ, Trung-tín hầu Vũ Bảo Trung, là những vị anh hùng đất Việt thủa xưa, cũng là tổ sư phái Cửu-chân của

đại ca.

Nghe tiếng nói trong trẻo, ngọt ngào của Tường Qui, Đào Kỳ nhận lời liền:

– Nếu Chu cô nương muốn vậy thì chúng ta cùng đi Cổ-loa. Từ đây đến Cổ-loa đâu có xa gì?

Minh Châu đề nghị:

– Tôi là sư muội của chị Tường Qui, ngôi thứ đã định sẵn. Còn công tử

với chị em tôi, cứ một điều công tử, một điều cô nương mãi thì mất thân

thiện đi. Bây giờ thế này, chúng ta so tuổi, ai lớn hơn là anh chị, như

vậy chả hơn ư?

Tường Qui đồng ý. Nàng so tuổi, cả ba người ngang nhau, nhưng Đào Kỳ lớn hơn Tường Qui bốn tháng, nàng gọi nó:

– Đào đại ca, tôi ở vai dưới rồi.

Đào Kỳ ngây ngất:

– Như vậy từ nay tôi là anh của hai cô nương.

Ba người phi ngựa, hướng Cổ-loa. Ngựa của Thái-hà trang toàn tuấn mã,

nên phi như bay. Đào Kỳ nghe thấy bên tai gió vù vù, cây cỏ bên đường

một màu xanh biếc, giật lùi về phía sau. Chỉ hơn giờ đã tới một con sông chảy siết. Tường Qui phất tay dừng ngựa lại cho sải bước rồi nói:

– Con sông này trước kia vốn không có tên. Sau có thành Cổ-loa mới đổi

gọi là sông Cổ-loa. Ngày nay sông Cổ-loa đổi thành sông Thuỷ-châu, lấy

tên ghép của Trọng Thuỷ và Mỵ Châu mà thành.

Ba người tới bến đò. Nhà đò thấy ba người cỡi ngựa, đeo kiếm thì biết là thuộc giòng dõi cao sang, chạy ra tiếp. Minh Châu hỏi:

– Chúng tôi ba ngựa và ba người, nhà đò lấy bao nhiêu tiền?

Chủ đò nói:

– Ba ngựa thì đi một thuyền lớn. Ba vị một thuyền nhỏ. Xin cho 60 đồng.

Nếu các cô, cậu muốn trở về thì chỉ tính 30 đồng nữa là 90 đồng.

Minh Châu gật đầu:

– Được tôi thưởng cho ông 10 đồng nữa là 100 đồng.

Ba người bước xuống đò. Đào Kỳ nhớ lại cách đây mấy năm nó với sư tỷ

cũng qua sông Hồng-hà, rồi bị Nguyễn Tam Trinh nhận chìm đò bắt sống.

Nên nó chú ý theo dõi nhà đò. Đò chưa ra sông thì hai người tấu nhạc đã

làm việc. Đây là một cặp vợ chồng. Chồng khoảng 30, vợ khoảng 25 tuổi.

Chồng thổi tiêu, vợ kéo nhị, và hát. Tiếng tiêu lên cao vút vọng đi khá

xa, dội xuống mặt nước, hợp với sóng nước rung rinh, làm thành một điệu

nhạc buồn thảm vô cùng. Tiếng nhị thánh thoát tỉ tê. Hai âm điệu hoà hợp nhau, khiến Đào Kỳ