n, nhưng chưa kinh nghiệm chiến đấu, thành bốn người chiếm được thượng phong. Hoàng
Ðức thấy dùng toàn võ công Cửu-chân thì ngạc nhiên hỏi:
– Ta tưởng mi là ai, hoá ra mi là đệ tử của Cửu-chân. Ta thấy võ công ngươi còn hơn Ðào Thế Kiệt gấp bội, vậy ngươi là ai?
Ðào Kỳ vẫn giả tiếng khàn khàn nói:
– Ta là Trần Dương Ðức, đại đệ tử của Ðào chưởng môn.
Ðức Hiệp nhìn vào lưng Ðào Kỳ thấy hơi quen, nhưng trong nhất thời y
nghĩ không ra. Từ hôm Hoàng Ðức bị đánh trọng thương, tiếp theo Thái-hà
trang bị mất trộm. Trộm vào căn phòng bí mật của Lê Ðạo Sinh lấy nào
kiếm của Thục An-dương vương, nào búa của thánh Tản-viên, nào vàng bạc
châu báu, thì phải là thứ trộm người quen ghê lắm. Cho nên Lê Ðạo Sinh
biết rằng có người nằm vùng, nhưng đoán không ra là ai. Lê Ðạo Sinh cho
đó là những người lớn tuổi mà thôi, vì y cho rằng người có công lực để
đánh Hoàng Ðức bị thương như thế thì không thể nào là người trẻ được.
Hôm nay Ðức Hiệp nhìn lưng Ðào Kỳ quen quen, y cũng không đoán ra. Nhưng y là con cáo già, y muốn gợi chuyện với Ðào Kỳ để tìm ra tông tích nó:
– Không đúng! Thân pháp ngươi nhanh như điện chớp, thì đó là thân pháp
của phái Long-biên. Còn nội công của người thì vừa giống Cửu-chân vừa
giống Tản– viên, lẫn phái Long-biên nữa. Ngươi sử dụng chưởng pháp đánh
Hảo muội và Chu đệ ta thấy giống Phục ngưu thần chưởng. Ngươi mới dùng
võ công Cửu-chân đánh bọn ta để làm lạc ý tưởng của bọn ta... Khó lắm!
Ta biết Ðào Thế Kiệt nội công thua ngươi xa, tuy ngoại công y có hơn
ngươi. Những chiêu thức ngươi sử dụng không bằng Thế Kiệt, nhưng nội lực ngươi mạnh, thành ra uy mãnh vô cùng. Ngươi là cao nhân đương thời,
việc gì phải dấu mặt, dấu tên?
Ðào Kỳ vờ giọng khàn khàn:
– Các người tự thị là kiến thức quảng bác, ráng mà tìm hiểu chân tướng của ta qua võ công.
Năm người tuy đối đáp, mà chưởng, quyền liên tiếp tấn công nhau. Ðào Kỳ
thấy đánh lâu có thể sơ xẩy, nó phóng liền ba chưởng, rồi nhảy lùi lại.
Nó đã thoát ra ngoài vòng vây, bốn người ở thế đối diện. Thuận tay nó
phát chiêu Hải triều lãng lãng. Bọn người thấy thế chưởng mạnh khủng
khiếp vội dừng lại phát chưởng chống. Ðào Kỳ phóng liền hai lớp nữa rồi
nhảy lui lại toan chạy. Chợt nó nhìn thấy Phương Lan đứng với Lục Mạnh
Tân ở phía sau, nó chụp lấy nàng, dơ lên đỡ chưởng bốn người. Bốn người
thấy thế hoảng kinh, vội thu chưởng về, nó nhô lên thụp xuống mấy cái đã chạy khỏi vòng vây, biến vào đêm tối. Nó chạy đến một khu rừng, thì để
Phương Lan xuống.
Phương Lan khóc:
– Tiền bối, xin tiền bối tha mạng. Tôi là con gái của trang chủ, không biết võ nghệ, tiền bối tha cho tôi đi.
Ðào Kỳ nghĩ nàng là vợ của Lục Mạnh Tân, thì là sư mẫu của mình. Nó nghĩ đến Lục Mạnh Tân lòng dạ thuần nhã, dạy dỗ nó hết lòng. Nó vội chắp tay hành lễ rồi nói:
– Bà có phải là phu nhân của Lục tiên sinh chăng?
Phương Lan cúi xuống, nín lặng một lúc rồi trả lời:
– Vâng, chúng tôi được cha đứng ra chủ trì cho kết hôn. Người tìm chúng tôi trở về. Tôi vừa về tới thì bị tiền bối bắt đi.
Ðào Kỳ hỏi Phương Lan:
– Lê tiên sinh có thực tâm tác thành cho hai vị chăng?
Phương Lan thở dài:
– Tôi tự biết có lỗi với cha tôi, nhưng sự đã rồi, tôi đành năn nỉ xin cha tôi rộng lượng mà thôi.
Ðào Kỳ gật đầu:
– Tôi sẽ đưa phu nhân về.
Phương Lan tuyệt không ngờ con người võ công cao như nó, lại thả nàng dễ dàng như thế, còn lễ phép với nàng nữa.
Ðào Kỳ cắp nàng chạy theo hướng khác trở về trang, để nàng trước cổng
Nam của trang, rồi tới cửa Tây trở vào. Nó trở về đến trang trời đã
khuya, nó vào phòng ngủ như không có gì xảy ra.
Sáng hôm sau nó dậy hơi trể. Ðức Hiệp đến gõ cửa phòng nó. Nó mặc quần áo rồi ra mở cửa.
Ðức Hiệp nói với nó:
– Chú em! Tôi đến hỏi chú em một việc. Chú em có thể hứa nói thực với tôi không?
Ðào Kỳ không biết Ðức Hiệp muốn gì, nó trả lời lơ đãng:
– Tôi hứa.
Ðức Hiệp tiếp:
– Trong phái Cửu-chân, ngoài lệnh tôn ra, còn có người nào ở vai cao hơn không? Thí dụ như sư thúc, sư bá của lệnh tôn.
Ðào Kỳ biết Ðức Hiệp đang muốn tìm hiểu người mà y đấu võ tối hôm qua.
Có lẽ Ðức Hiệp cho rằng người đấu được với bọn sư huynh muội của y thì
vai vế phải cao hơn Ðào Thế Kiệt. Nó làm như mệt mõi, ngồi xuống phản
ngẫm nghĩ một lúc rồi nói:
– Tôi không nghe nói tới.
Ðức Hiệp tiếp:
– Khi lệnh tôn dạy võ cho đệ tử và các con, thì dạy có giống nhau không, hay khác nhau?
Nó trả lời ngay:
– Không khác, cha tôi dạy ai cũng giống nhau.
Ðức Hiệp gật đầu suy nghĩ:
– Chú em! Từ ngàychú em đến trang, ta thấy chú em vẫn luyện tập võ nghệ. Chú em có muốn chiết chiêu để thử lại xem võ công tiến tới đâu không?
Ðào Kỳ biết Ðức Hiệp muốn thử võ công của mình so với võ công của nó đêm qua có giống nhau không. Nó thầm nghĩ:
– Ta cứ ra chiêu giống như võ công Cửu-chân, nhưng nội công thì hỗn hợp
của cả ba phái Cửu-chân, Tản-viên và Long-biên, giống như đêm qua ta
làm. Như vậy chúng tin người đánh chúng hôm qua là sư huynh ta.
Nó đáp:
– Tôi xa cha tôi lúc 13 tuổi, võ công học không được làm bao, không đáng cho tiên sinh cười.
Ðức Hiệp kéo tay nó đi về p