i là Trường-hận Trương Chi. Nay
thất truyền.
Đào Kỳ vỗ tay khen:
– Thì ra là khúc Trường-hận Trương Chi. Tôi nghe nói thời Hùng vương có
một người đánh cá tên Trương Chi. Người chàng thực xấu, nhưng tiếng
tiêu, tiếng hát của chàng thì thực hay. Một ngày kia chàng đánh cá trong đêm trăng, thả đò giữa sông, thổi khúc tiêu vào với mây nước. Khúc tiêu bay đến phòng Mỵ Nương, con quan thừa tướng. Nàng Mỵ Nương yêu thương
người nghệ sĩ, mà không thấy mặt. Rồi có thời, Trương Chi bị bệnh không
đánh cá đêm, tiếng tiêu không còn đưa tới lầu Mỵ Nương. Nàng tưởng nhớ
tiếng tiêu, tiếng hát mà thành bệnh. Các thầy thuốc đều không tìm ra
bệnh Mỵ Nương, tưởng rằng nàng phải chết. Không ngờ đêm trăng sáng,
Trương Chi lại chèo đò đánh cá, thổi tiêu. Mỵ Nương nghe tiếng tiêu của
chàng trăm bệnh đều khỏi. Quan thừa tướng tìm ra cội rễ bệnh của con,
người cho gọi Trương Chi đến để coi mặt. Khi Trương Chi bước vào, Mỵ
Nương thấy mặt chàng xấu xí thì đuổi ra. Trương Chi bị đuổi, cảm thấy
nhục nhã, nhảy xuống sông mà chết. Từ đó đêm đêm, hồn chàng hiện về,
thổi tiêu, hát vang vang bên sông. Mỵ Nương thấy chàng chết, hối hận,
đêm núp bên bụi trúc bên sông, để nghe tiếng tiêu của chàng. Nước mắt
nàng nhỏ vào bụi trúc, nên ngày nay trúc đều có vằn như giọt lệ.
Người lái đò gật đầu:
– Công tử nhỏ tuổi, mà đã biết được những kỳ tích của thời Hùng vương. Công tử vẫn chưa cho tôi được biết cao danh, quý tánh?
Đào Kỳ nói:
– Cao danh thì không có đâu. Tôi họ Đào, tên Kỳ.
Ông lái đò giật mình:
– Chẳng hay công tử với Lạc-hầu Đào Thế Kiệt, nổi danh là Cửu-chân song kiệt có liên hệ gì?
Thiều Hoa liếc mắt chờ Đào Kỳ, nó hiểu ý sư tỷ, đáp:
– Cửu-chân có tới năm trang họ Đào, gia phụ tuy họ Đào, nhưng không phải là Cửu-chân song kiệt.
Người lái đò nói:
– Tôi hằng ngưỡng mộ danh tiếng Đào hầu từ lâu. Nghe ngài là người võ
công bậc nhất vùng Cửu-chân. Dường như mới đây Đào trang bị quân Hán
đánh phá, không hiểu ngài có còn tại thế không?
Đào Kỳ hỏi:
– Thì ra ông cũng là người có tâm huyết với đất nước. Chúng tôi cả gan dám thỉnh quý tính đại danh?
Đáp:
– Tôi họ Nguyễn, tên Tam Trinh.
Thiều Hoa, Nghiêm Sơn cùng úi cha lên một lúc. Còn Đào Kỳ nói:
– Thì ra là Đệ-tứ thái-bảo Sài-sơn, Nguyễn tiên sinh, sấng tổ về môn vật. Chúng tôi có mắt không ngươi, thực là khiếm lễ.
Đào Kỳ, Thiều Hoa đồng chắp tay hành lễ.
Ông lái đò chắp tay đáp lễ:
– Không dám! Không dám! Chẳng hay nhị vị đến Long-biên có chuyện gì?
Đường Cửu-chân đến Long-biên xa diệu vợi, đất Long-biên là nơi rồng nằm
hổ phục, phải cẩn thận.
Thiều Hoa nói:
– Cảm tạ lão bá có lời dạy dỗ, chị em chúng tôi xin ghi lòng tạc dạ.
Tam Trinh nói:
– Các anh hùng Lĩnh-nam đều tụ ở đất Long-biên. Bọn chó săn tai mắt
người Hán cũng không ít. Chư vị phải cẩn thận. Chư vị cải trang như thế
này, che mắt dân chúng thì được, chứ che mắt những hào kiệt thì không
được đâu, họ nhìn sơ là biết liền.
Đào Kỳ lễ phép hơn, nó tự xưng là cháu, không dám xưng tôi nữa:
– Lão bá, chẳng hay chúng cháu hoá trang có chỗ nào sơ hở?
Tam Trinh cười:
– Công tử cùng sư tỷ thì không có chỗ nào sơ hở cả. Nhưng vị đại nhân
đây thì sơ hở nhiều. Thứ nhất là ba con ngựa đều là giống ở phương Bắc,
không phải ngựa của Âu-lạc, Văn-lang. Kiếm của hai vị đúng là kiếm Âu–
lạc, dài mà nhỏ. Còn kiếm của vị đại nhân đây là kiếm của vùng Hợp-phố.
Ha... ha... các phái võ ở Cửu-chân đều chống giặc Hán. Hai vị là đệ tử
danh gia, cớ sao lại nhẹ thể đi cùng với tên quan Hán này?
Thình lình, Tam Trinh đứng dậy phát chưởng hướng Nghiêm Sơn đánh liền.
Nghiêm Sơn tuyệt không đề phòng, vì Tam Trinh đang nói, không có dấu
hiệu, triệu chứng gì cả. Chiêu phát như vũ bão. Nghiêm Sơn xuất chưởng
đỡ.
Bình một tiếng cả hai lảo đảo lùi lại. Nghiêm Sơn bị thuyền lắc lư đứng không vững.
Tam Trinh kêu lên:
– Giỏi! Thì ra một cao thủ người Hán. Tiếp một chưởng nữa của ta.
Ông lão phóng chưởng ra. Nghiêm Sơn vận đủ mười thành công lực đánh lại. Bùng một tiếng, con đò nghiêng đi. Nghiêm Sơn nhảy lên để khỏi bị ngã.
Tam Trinh quét một cước ngang chân y. Trong khi đó, hai người chèo
thuyền cũng cầm chèo làm vũ khí giao chiến với Thiều Hoa và Đào Kỳ.
Con đò không người lái, quay tròn giữa sông, rồi lật úp. Cả bọn chìm
xuống sông. Đào Kỳ lặn ra xa, rồi trồi lên. Nó thấy Nghiêm Sơn đã bị
bắt.
Thiều Hoa còn đang chống trả.
Đào Kỳ kêu lớn:
– Mai-động lão bá, đừng hiểu lầm, người nhà cả mà.
Còn con thuyền chở ngựa đã chèo đến, vớt bọn Tam Trinh cùng hai người chèo đò. Họ lôi Nghiêm Sơn, Thiều Hoa lên.
Tam Trinh gọi Đào Kỳ:
– Đào công tử, nhảy lên thôi!
Đào Kỳ nhảy vọt lên thuyền đáp xuống bên sư tỷ, thì thuyền đã cập vào một thôn bên sông.
Tam Trinh hỏi Thiều Hoa:
– Xin cô nương cho biết quý tính phương danh?
Đào Kỳ đáp:
– Sư tỷ của cháu họ Hoàng, tên Thiều Hoa.
Tam Trinh nói:
– Đào tiểu công tử là tri kỷ của ta. Ta không làm khó dễ công tử cùng sư tỷ đâu. Bèo mây gặp nhau, xin ghé thôn trang để cùng uống trà nên
chăng?
Đào Kỳ thấy Tam Trinh võ công cao cường. Bắt người mà vẫn nói năng nho nhã,